Người trong trấn nhỏ kẻ chết người bỏ chạy, vì ít người sống nên lại thành nơi an toàn, nên Giang Vãn cũng ở lại đây luôn.
Sau đó, sức khỏe của bà quá yếu không chống chọi được hoàn cảnh gian khổ, buông tay rời khỏi thế gian.
Giang Vãn an táng bà, từng bước xây dựng nhà của bà thành một khu phòng thủ an toàn, tuy thô ráp nhưng thực dụng.
Năm thứ bảy khi xác sống bùng nổ, năm thứ sáu sau khi tận thế giáng xuống, không tìm kiếm được chút nguồn thức ăn nào trong trấn nhỏ nữa, Giang Vãn bắt buộc phải di chuyển.
Cô ở ẩn mấy năm, không biết bên ngoài đã trải qua hỗn loạn như thế nào, không những dọc đường đi chẳng gặp ai, mà thành phố nhỏ đầu tiên cô đặt chân tới lại trống không.
Trong thành phố nguy hiểm, nhưng Giang Vãn không còn đồ ăn cũng như nước uống, chỉ có thể tiến vào.
Kết quả kỳ sinh lý hại cô, tới sớm những năm ngày, thu hút một đống xác sống đuổi theo.
Mà sau đó chính là tình hình hiện giờ.
Sau khi nói rằng mình còn có bạn, Giang Vãn thoáng liếc nhìn phản ứng của đối phương.
Thấy anh ta chỉ gật đầu, không có phản ứng nào khác, tảng đá đè nặng trong lòng cô mới buông xuống đôi chút.
"Tôi tên là Bùi Vân Khởi, Vân Khởi trong như vân dũng khơi. Cô tên là gì?"
Ân nhân cứu mạng giới thiệu sơ qua, sau đó cuộn dây thừng lại cất vào trong ba lô: "Cho dù là thế nào thì cũng phải rời khỏi chỗ này trước, trong tòa nhà này có rất nhiều xác sống, đến tối không ra được đâu."
Giọng nói và ngữ khí của anh ta nghe như hội trưởng hội học sinh đang tổ chức hoạt động công ích, hệt như đại diện lính cứu hỏa đang tổ chức diễn tập phòng cháy chữa cháy, toát lên cảm giác chính phái vừa có chủ kiến lại có khí thế khiến người ta không kìm được tin tưởng.
Bất kể sau này như thế nào, bây giờ Giang Vãn bắt buộc phải đoàn kết một lòng với anh ta, cùng nhau xông ra khỏi nơi này, tìm chỗ qua đêm.
Những con quái vật ăn thịt người này về đêm sẽ có ham muốn ăn uống và sức công kích tăng gấp đôi, rất khó đối phó.
Cho nên nếu đến buổi tối mà loài người không đủ chiến lực, bắt buộc phải né tránh.
Bây giờ đám xác sống dưới lầu tập trung lại một chỗ, đổi hướng là có thể thoát đi được.
Nhưng nếu chờ tới ngày mai, khi đám xác sống này mất đi mục tiêu, phân tán khắp nơi thì sẽ càng phiền toái.
"Tôi là Giang Vãn, giang trong giang hải, vãn trong vãn an."
Giang Vãn tự giới thiệu, buộc chặt đồ trên người, lại lấy lưỡi hái tử thần tự chế đeo trên lưng xuống, nắm chặt trong tay: "Anh Vân đi trước đi, tôi đi sau, chúng ta tốc chiến tốc thắng."