Treo giữa không trung hơi lâu, Giang Vãn tê chân ngồi bệt xuống nghỉ ngơi một hồi. Cô ngẩng đầu lặng lẽ nhìn ân nhân cứu mạng.
Anh ta mặc quần lao động, áo may ô trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo jacket màu xám không cũ lắm, trên quần còn đeo đai dao găm, thắt lưng bên hông cũng dắt khá nhiều công cụ.
Lưng anh ta đeo một ba lô lớn, chân đi giày da leo núi, trang phục giống lính trinh sát.
Trinh sát, là chỉ những người có căn cứ có chỗ dựa vững chắc nhưng lại hoạt động đơn độc bên ngoài.
Trinh sát thường là cao thủ được căn cứ thả ra ngoài để thu thập vật tư, mở rộng bản đồ, tra xét tình huống.
Gặp được anh ta, Giang Vãn vẫn luôn "xui xẻo" cuối cùng cũng tìm được chút cân bằng tâm lý.
Nhưng đối với một cô gái cô độc trong thời tận thế mà nói, đây có thể là một khởi đầu nguy hiểm hơn.
Sau khi nghỉ lấy hơi xong, Giang Vãn lấy hết những đồ mình theo ra, bày xuống trước mặt.
Cô cúi thấp đầu, cố gắng không để người đàn ông nhìn thấy mặt mình.
"Anh trai, cảm ơn anh đã cứu tôi, mấy thứ đồ này anh nhìn trúng thứ gì thì có thể lấy đi."
Vật tư là đồ ngoài thân, không quan trọng bằng bảo vệ an toàn cho bản thân.
Người đàn ông này trông có vẻ không giống cầm thú đói bụng ăn quàng, nhưng không dám đảm bảo anh ta có ép buộc đưa cô tới căn cứ hay không.
Một cô gái lẻ loi trơ trọi đến nơi có một đống đàn ông xa lạ, kết cục như thế nào không cần nói cũng biết.
"Không cần." Người đàn ông dường như không coi vào đâu, nói bằng giọng lười biếng còn mang theo chút hứng thú: "Để lại tự dùng đi... Sao cô lại ở một mình bên ngoài?"
Nửa câu cuối anh ta dừng một chút mới hỏi ra, dường như có chút đắn đo, nhưng lại không nén nổi tò mò.
"Tôi với bạn bị lạc nhau, đang đi theo ký hiệu để tìm họ." Giang Vãn đã sớm nghĩ xong lý do.
Không thể để người khác biết được cô chỉ có một mình, không có bạn bè, không có chỗ dựa.
Mà thực tế, Giang Vãn đang một mình phiêu bạt ở bên ngoài.
Sáu năm trước, dịch xác sống bùng lên, một đội ngũ nhỏ do Giang Vãn cùng người nhà bạn bè tập trung thành đã li tán trên đường lưu vong hỗn loạn. Không có sự liên hệ nào, muốn tìm lại người nhà khó như lên trời, lại vì chỉ có một mình nên Giang Vãn không dám đi đến nơi nhiều người, đường càng đi càng lệch hướng, cuối cùng lạc bước đến trong một thị trấn xa xôi.
Giang Vãn may mắn được một bà cụ sống một mình thu nhận. Nhà bà có một hầm chứa khoai lang lâu năm, đủ cho một già một trẻ cố gắng sống qua năm đầu tiên khó khăn nhất thời tận thế.