Tranh thủ chút ánh sáng cuối cùng trước khi trời hoàn toàn tối sầm xuống, Giang Vãn vào phòng bếp dùng nước của Bùi Vân Khởi giặt sạch quần và đồ lót.
Cô không dám lãng phí, lần đầu tiên dùng nước lạnh, tới lần thứ hai mới dùng nước chưng cất được đun nóng.
Mà nước cất chỉ dùng để giặt qυầи ɭóŧ mà thôi.
Nếu không vì sợ qυầи ɭóŧ dính phải vi khuẩn bẩn thỉu, cô không dám sử dụng nước cất quý giá này.
Nước hồ nhân tạo trong khu đô thị này không rõ có bị nhiễm vi rút xác sống không, hay thậm chí là có xác chết nào ngâm trong đó không, nên cho dù có đun sôi cũng không thể yên tâm hoàn toàn.
Sau khi giặt xong, cô trở lại phòng đầu tiên kia treo quần áo ướt trong đó.
Làm xong xuôi, Giang Vãn ngẩn người, đầu óc trống rỗng.
Bây giờ cô nên làm gì?
Có cần ra ngoài chào hỏi Bùi Vân Khởi không?
Tuy hai người mới quen biết chưa tới nửa ngày, nói đúng ra là bốn tiếng đồng hồ, nhưng Giang Vãn cảm thấy hai bên đang nhanh chóng quen thuộc nhau.
Bây giờ cô đang ở chỗ trú tạm thời của người ta, còn ăn đồ của người ta nữa, nếu cứ co đầu rụt cổ trong phòng chẳng phải là bất lịch sự sao?
Nhưng mà... Cứ đi ra ngoài thế này, Giang Vãn lại cảm thấy hơi ngại ngùng.
Đây là một cảm giác khá vi diệu.
Bởi vì đã nhiều năm cô không gặp người sống, gần gũi người sống.
Nhất là tiếp xúc với người khác phái mà tuổi tác không chênh lệch lắm, cô thật sự cảm thấy không tự tại cho lắm.
Có lẽ có liên quan tới việc cô đang trong kỳ sinh lý đi.
Giang Vãn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn từ từ ra ngoài.
Bùi Vân Khởi đã thu dọn bát thìa, đang kiểm kê đồ đạc trong ba lô.
Thấy Giang Vãn đi ra, anh ta dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía cô, nhưng không nói gì.
Trong bóng tối, nhìn thấy đường nét đã là cực hạn rồi.
Nhưng Giang Vãn chợt thấy gò má nóng bừng, lúng túng không biết nên để tay chân đâu, bàn tay siết chặt, ngón tay co quắp lại.
"Tôi... Tôi tới hỏi xem anh có cần giúp không..."
"Không cần." Bùi Vân Khởi đáp rất dứt khoát.
"Vậy... Vậy tôi cảm ơn anh nhiều nha. Cảm ơn anh đã cứu tôi, còn dẫn tôi tới đây lánh nạn... Còn chia sẻ đồ ăn nữa."
Rõ ràng lúc ban ngày thì nói năng hùng hồn, nhưng khi bày tỏ cảm ơn, Giang Vãn lại nói một cách khó khăn, hệt như bị lắp bắp vậy.
"Không cần phải khách sáo. Cô ngồi xuống rồi nói."
Nghe ngữ khí của Bùi Vân Khởi, Giang Vãn cảm thấy anh ta hình như không để ý việc đã cứu cô.
Hệt như chỉ là thuận tay nhặt một món đồ mang theo bên người.