- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Tận Thế Ôm 10 Vạn Ức Vật Tư, Người Nhà Ngồi Vây Quanh Ăn Lẩu
- Chương 43
Tận Thế Ôm 10 Vạn Ức Vật Tư, Người Nhà Ngồi Vây Quanh Ăn Lẩu
Chương 43
"[Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc] Thưa cô Chu, tài khoản ngân hàng của cô có đuôi là 4773 đã hoàn tất chuyển khoản 500 trăm triệu vào lúc 9:35 ngày 26 tháng 9 năm 2035. Số dư của cô là: 5638200000653.32.” "[Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc] Kính gửi bà Chu, tài khoản ngân hàng của cô có đuôi là 4773 đã hoàn tất chuyển khoản 2 vạn ức vào lúc 9:36 ngày 26 tháng 9 năm 2035. Số dư của cô là: 7638200000653.32."
"[Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc] Thưa cô Chu, tài khoản ngân hàng của cô có đuôi 4773 đã hoàn tất chuyển khoản 3 vạn ức vào lúc 9:37 ngày 26 tháng 9 năm 2035..."
Chỉ trong thời gian ngắn, thẻ của Chu Sở Sở đã tích lũy được 27 vạn ức.
Không sợ mình mang theo tiền tích lũy bỏ trốn sao?
Chu Sở Sở sửng sốt, gửi tin nhắn WeChat cho chồng.
"Chồng ơi, cảm ơn vì chiếc phong bì màu đỏ!"
"Làm sao đột nhiên lại có nhiều tiền như vậy?”
Bên kia trả lời rất nhanh.
“Bán hai ba công ty mà thôi.”
Chậc!
Nhìn giọng điệu này, lại còn mà thôi.
Rắm cầu vồng không cần tiền nên nói: "Chồng em thật tuyệt vời, thật giàu có, em yêu anh lắm!”
“Với số tiền này, mua 10 cái tàu chiến hạm cũng không có vấn đề gì.”
Một câu trả lời nghiêm túc đến từ phía bên kia.
"Số tiền này có thể mua được 10 vạn tàu chiến hạm."
Chu Sở Sở nghẹn ngào.
Ngón tay bấm vào điện thoại.
"Này, mua thứ đồ chơi đó làm gì? Có tiền cũng không mua được phải không?"
Bên kia trả lời.
“Có thể mua 10 cái ở nước ngoài.”
"Anh có thể mua nó."
Chu Sở Sở:???
KHÔNG!
Ngay cả khi mua 10 tàu chiến hạm, cũng sẽ không thể sử dụng chúng!
Chu Sở Sở đang định gửi tin nhắn thì Tần Trạch Nguyên đã gửi tin nhắn trước cô.
"Đang bận, tối nay chúng ta về nhà nói chuyện nhé."
Chu Sở Sở không tiếp tục quấy rầy nữa.
“Nghĩ kỹ thì anh sẽ không thật sự mua 10 chiếc tàu sân bay đâu, haha.”
Chu Sở Sở lật lại ý tưởng này, cho rằng không thể nào được, liền không nghĩ nữa.
Cô chỉ cảm thấy chồng mình đang đùa giỡn với mình.
Nhưng vào lúc này, bên kia điện thoại, Tần Trạch Uyên đang đa nhiệm, nhanh chóng đưa ra một loạt mệnh lệnh.
Một trong những đơn đặt hàng là mua 10 chiếc tàu chiến hạm…
Anh đang đắm chìm trong việc sắp xếp các công việc khác nhau thì ngoài cửa có tiếng huyên náo.
“Phương tiểu thư, Phương tiểu thư, cô không thể đi vào!”
Giọng nói của thư ký vang lên, nhưng cánh cửa vẫn bị đẩy ra.
Phương Mạn Như đi lại nhẹ nhàng, tư thái ưu nhã đi vào.
Trên mặt cô ta có chút lo lắng, nhưng sự dao động trong biểu cảm của cô ta rất nhỏ, không làm tổn hại đến biểu cảm trang điểm hoàn hảo.
"Anh Trạch, nghe nói anh muốn bán công ty... chuyện gì vậy?"
"Tất cả những công ty đó đều có lãi!"
Vừa nói, cô ta vừa ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài.
Thư ký đứng đó chắp tay, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Anh ta là thư ký của tổng giám đốc. Tổng giám đốc không nói gì, nếu ra ngoài anh ta sẽ mất việc ngay.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của tổng giám đốc, người thư ký đã ở bên cạnhnhiều năm cũng không khỏi than thở trong lòng.
Nếu không ngăn cản được, tuy anh ta không bị mất việc nhưng sẽ bị trừ lương.
Thư ký đứng ở đó, khiến Phương Mạn Như có cảm giác chướng mắt cực kỳ.
Người này mỗi lần cô ta đến đều có mặt ở đó, lại không hề tỏ ra sáng suốt, nên kế hoạch ở một mình với Tần Trạch Uyên của cô ta luôn bị phá hỏng.
Vẻ mặt Tần Trạch Uyên rất lạnh lùng, nói chuyện càng lạnh lùng hơn.
"Vậy thì sao? Tần Trạch Uyên tôi làm gì, còn cần phải báo cáo với Phương gia của cô sao?"
Phương Mạn Như bị nghẹn lại.
Rõ ràng thái độ của Tần Trạch Uyên đối với cô ta đã thay đổi đáng kể.
Anh vốn là người lạnh lùng, không tốt bụng nhưng khi cô ta đến gặp và quấy rầy anh, anh vẫn coi cô ta như em gái mà anh đã quen từ trước.
Bây giờ, dường như có sự chán ghét trong sự lạnh lùng của anh.
Phương Mạn Như đột nhiên cảm thấy khó chịu và tức giận.
Cô ta lập tức nói trong nước mắt:
"Anh Trạch, anh biết mẹ em từ trước đến nay không có đầu óc, nói ra cũng không có ý gì, nhưng bà không có ác ý."
"Hôm qua em và cha đã mắng bà ấy rất nặng, bà ấy sẽ sớm đến chỗ dì Lưu xin lỗi!"
“Dù sao thì hai nhà cũng là thế giao nhiều năm, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà tuyệt giao thì thật đáng tiếc!”
Ánh mắt Tần Trạch Uyên trong phút chốc lạnh như băng.
Một luồng khí đáng sợ mà Phương Mạn Như chưa từng thấy trước đây ngay lập tức được giải phóng.
Phương Mạn Như cảm thấy như đang bị một con Tyrannosaurus thời tiền sử nhìn chằm chằm. Cô ta không khỏi tái mặt, tim đập như trống nổi, lùi lại vài bước suýt chút nữa vấp ngã.
Thư ký trưởng ở bên lặng lẽ thắp một ngọn nến cho cô ta. Ông chủ chỉ thể hiện mặt này khi đối mặt với kẻ thù.
Cũng không biết cô ấy đã làm điều quá đáng gì.
Anh ta không có chút nào đồng cảm.
Chỉ thầm thở dài rằng khí thế của ông chủ đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh ta xoa xoa cánh tay rồi lặng lẽ di chuyển ra xa để tránh bị vô tình bị ngộ thương.
"Chuyện nhỏ? Hai đứa con của tôi rơi từ độ cao sáu mét, là chuyện nhỏ?”
Giọng nói của Tần Trạch Uyên càng lạnh hơn, giống như có quân m đứng bên cạnh, anh bây giờ quả thực chính là Diêm Vương.
Phương Mạn Như không dám nhìn anh, có chút chột dạ cúi đầu, cố gắng giải thích:
"Anh Trạch... Em, em không có ý đó... Ý êm là, chị dâu không phải đã bắt được hai đứa bé rồi sao…”
Tần Trạch Uyên không nhịn được ngắt lời cô ta:
“Cho nên cô cảm thấy không sao?”
Phương Mạn ysửng sốt, cô ta thực sự nghĩ như vậy.
Đương nhiên cô ta cho rằng đây là chuyện nhỏ, bọn nhỏ không phải là không có chuyện gì sao?
Và việc nhỏ nhặt như vậy làm sao có thể so sánh với việc Tần Trạch Uyên bán công ty!
Cô ta đã chuẩn bị rất nhiều bản thảo.
Ví dụ như nếu anh gặp khó khăn, nhà họ Phương có thể ra tay giúp đỡ!
Chẳng hạn, cô ta sẽ ở bên anh vượt qua mọi khó khăn!
Chẳng hạn, khuyên anh đừng nản lòng, vì với khả năng của mình, anh chắc chắn sẽ đạt được những thành công lớn hơn!
Tuy nhiên, lời nói đầy chân thành, đang muốn nói ra tình cảm dịu dàng này đã hoàn toàn bị mấy câu hỏi tu từ của Tần Trạch Uyên cắt đứt.
"Không, không, ý em là, anh Trạch... đừng giận mẹ em, em..."
“Không phải ch em đã bỏ ra 5000 ức để mua công ty của anh sao?”
"Nếu anh muốn, công ty này vẫn là của anh..."
Tần Trạch Uyên lạnh lùng nhìn Phương Mạn Như, giọng nói của cô ta cũng càng lúc càng nhỏ.
Thẳng đến hoàn toàn nói không được.
Tần Trạch Uyên bán tháo công ty, Phương Thế Hùng mua nó với giá 5000 ức. Cuối cùng, nó thấp hơn giá trị của công ty, có chút giống như thừa dịp cháy nhà mà hôi của.
Nhưng Tần Trạch Uyên vẫn bán công ty cho ông ta.
Nếu không phải gặp phải khó khăn lớn gì, liệu người đàn ông luôn bình tĩnh như đá này có làm được điều này không?
Và những lời này của cô ta thực ra không thể thực hiện được, chúng chỉ là lời nói mà thôi.
Làm sao cha cô ta có thể trả lại công ty 5000 vạn đã vay ngân hàng, thế chấp toàn bộ tài sản, cũng như gia sản của tổ tiên nhà họ Phương cho Tần Trạch Uyên?
Trừ phi hai người bọn họ kết hôn, trở thành người một nhà.
Tần Trạch Uyên đối với tâm tư của Phương Mạn Như thấy rõ như gương sáng.
Từ bức tranh "tương lai", anh đương nhiên nhìn ra được tất cả những việc Phương Mạn Như đã làm với mình.
Người phụ nữ đã cầu xin anh trước ngày tận thế, liên tục nói yêu anh này đã quay người bỏ đi ngay sau khi nhìn thấy trạng thái khốn khổ của anh sau tận thế.
Ngay cả khi Sở Sở đến gặp cô ta xin một ít thuốc để cứu anh, cô ta vẫn từ chối sau khi chế nhạo anh.
Tất nhiên, anh chưa bao giờ yêu cô ta, khi cô ta làm điều này, tâm trạng của anh không hề dao động, bởi vì đó chỉ là bản chất con người.
Điều thực sự khiến anh tức giận là cô ta cố ý thiết kế Chu Sở Sở, việc cô ta coi thường mạng sống của các con anh.
Vì tò mò, anh nhớ lại nhiều chi tiết và đưa ra một kết luận kinh hoàng.
Người phụ nữ này luôn thiết kế Sở Sở, cả trước tận thế hay sau tận thế.
Những cuộc gặp gỡ sau đó của họ, con cái, cha mẹ, anh, cô…
Tất cả họ dường như không thể tách rời khỏi cô ta.
Mặc dù những chuyện đó trong tương lai rất có thể sẽ không xảy ra do sự thay đổi của Chu Sở Sở, nhưng anh không cho phép xảy ra tai nạn.
Chưa kể những chuyện khác, chuyện xảy ra với các con anh cũng đủ để anh phải hành động.
Anh bán công ty cho Phương Thế Hùng với giá 5000 vạn. Bề ngoài, ông ta có về như đang được lợi thế lớn.
Nhưng việc chấn chỉnh công ty này sẽ khiến ông ta mất hết sức lực và số tiền còn lại.
Khi tận thế một tháng sau, nhà họ Phương sẽ không thể huy động được số tiền lớn để chiếm đoạt một lượng lớn vật chất, tài nguyên như kiếp trước.
Cuối cùng, với những tài liệu và nguồn lực này, có thể bắt kịp người đứng đầu căn cứ, sống một cuộc sống thoải mái, dễ chịu trong những ngày cuối cùng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Tận Thế Ôm 10 Vạn Ức Vật Tư, Người Nhà Ngồi Vây Quanh Ăn Lẩu
- Chương 43