Chương 32

Chu Sở Sở giải quyết dứt khoát."Tôi không liên quan gì đến bà già này. Bà ta điên rồi. Hãy mặc kệ bà ta, tiếp tục di chuyển đi!"

Nhân viên công tác nghe xong, thì ra là không có quan hệ gì.

“Người này cũng quá không biết xấu hổ rồi, không chỉ ngăn người ta ở cửa mà còn ngăn người ta mua đồ, đúng là sống quá lâu rồi thì phải.”

"Đúng vậy, rừng vốn lớn, cái gì kỳ hoa cũng có!"

Lúc này mọi người không còn để ý đến bà La nữa, hỏi phải di chuyển thế nào.

Lão bà họ La bỏ cuộc, nhướng mày, chống tay lên hông bắt đầu giáo huấn Chu Sở Sở:

"Sao cô lại bất kính với người già và người trẻ như vậy? Tôi dù sao cũng là trưởng bối của cô, sao có thể gọi tôi là kẻ điên!"

Chu Sở Sở không khách khí đáp trả:

"Trưởng bối? Bà xứng sao? Tôi kính trọng các trưởng bối có đức hạnh, còn bên trong bà chỉ là một con heo một con chó!"

“Mắng bà là heo, là chó đúng là tiện nghi cho bà.”

"Biến đi! Nếu còn quậy phá ở đây, tôi sẽ quất chết bà.”

Bà lão họ La trợn mắt, muốn lao tới đánh Chu Sở Sở.

"Con khốn này, tao sẽ xé nát mặt mày."

Bà ta rõ ràng đã quên mất mục đích đến đây của mình là dự định dụ dỗ Chu Sở Sở làm quen với con trai mình, đợi đến khi cô ly hôn với Tần gia, thì sẽ gả con gái mình cho tiểu tử nhà họ Tần.

Con trai bà ta cưới Chu Sở Sở nên tiền của nhà họ Tần đều thuộc về bà ta.

Vốn dĩ bà ta đang rất đau lòng vì Chu Sở Sở mua những thứ này, nhưng bây giờ Chu Sở Sở gọi bà ta là lợn, là chó, bà ta đã sớm tức giận rồi.

Chu Sở Sở đang đợi bà ta, một cái tát lớn đã chuẩn bị sẵn sàng

Lão già vô lại như vậy, không đánh thì thật đáng tiếc!

Bà La không lao tới mà bị con trai Trương Đại Dũng giữ lại.

"Mẹ, đối xử với cô ấy tốt một chút!"

Trương Đại Dũng nhìn chằm chằm vào Chu Sở Sở, hùng hồn nói: "Em gái, em thật xinh đẹp!"

Hắn ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi sang trọng của Chu Sở Sở và căn biệt thự phía sau với ánh mắt nguy hiểm, giống như ruồi nhìn thấy máu!

"Trời ơi, người phụ nữ này giàu thật đấy!"

“Nếu mình cưới cô ấy, chẳng phải tất cả những thứ này sẽ là của mình sao?”

"Cho dù cô ấy đã sinh con, nhưng đối với mình cũng không phải là thiệt thòi!"

Trương Đại Dũng không hổ là con trai của bà La, suy nghĩ của hắn giống hệt mẹ mình.

Chu Sở Sở suýt nữa bị Trương Đại Dũng làm cho buồn nôn.

Ánh mắt cô lạnh lẽo, hàn khí bốn phía.

Lấy tay đánh hắn thì sẽ làm bẩn tay, đang muốn một cước đá đi thì đã có người nhanh hơn cô.

Với một cú hất chân dài, Trương Đại Dũng bay xa ba mét như một con diều bị đứt dây, ngã nhào xuống đất, lăn lông lốc vài vòng.

Người tới cả người đầy khí lạnh, tuy vẻ mặt không thay đổi chút nào nhưng lại gợi nhớ đến Thần chết một cách vô lý.

Bà La nhìn thấy con trai mình bị đánh liền tru lên như lợn bị gϊếŧ.

“Con ơi, con của tôi.”

Bà ta muốn mắng Tần Trạch Uyên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh, toàn thân đã lập tức trở nên run rẩy, ngay cả tiếng hét cũng trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

Bà ta nhanh chóng chạy đến đỡ Trương Đại Dũng dậy.

“Phốc.”

Trương Đại Dũng phun ra một ngụm máu, đang muốn tàn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy Tần Trạch Uyên, mới chợt nhận ra đây thực sự là một người tàn nhẫn.

“Cút!”

Ánh mắt của Tần Trạch Uyên như đang nhìn người chết.

Hai mẹ con họ Trương nào dám ở nên rời khỏi đây.

Chu Sở Sở dùng ánh mắt đầy sao nhìn chồng mình: "Chồng, anh thật đẹp trai!"

Nghĩ đến bà lão họ Là và con trai bà ta được Phương Mạn Như lợi dụng, cô muốn nói lại thôi, dù sao cũng không có bằng chứng gì cho việc này.

Phương Mạn Như luôn giỏi giả vờ, cô ta luôn là người ngưỡng mộ anh, và cô ta cũng không bao giờ che giấu điều này.

Hai gia đình được cho là thế giao.

Anh có thể tin cô chỉ dựa trên lời nói của cô không?

Tần Trạch Uyên liếc nhìn vợ: “Em phải cẩn thận với Phương Mạn Như.”

Chu Sở Sở: “?”

Nhìn vợ mình không biết gì, Tần Trạch Uyên không nói nữa, anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô.

Sự kiện ngày hôm nay có dấu vết của Phương Mạn Như ở khắp mọi nơi.

Trước đây cho dù cô ta không đi quá xa, anh cũng không tìm ra nguyên nhân phát tác, anh chỉ cảnh báo cô ta rằng anh đã có gia đình, để cô ta thu hồi tâm tư.

Nhưng bây giờ cô ta lại ra tay với vợ mình, thật không thể chấp nhận được!

"Anh sẽ đối phó Phương gia."

Chính anh là người đã gây ra chuyện này nên đương nhiên anh sẽ giải quyết.

Chu Sở Sở: “??”

Xảy ra chuyện gì?

Cô nói gì sao?

Vì sao chồng lại muốn đối phó với Phương gia?

Nhưng điều này rất hợp ý với cô.

Trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, dù biết Tần Trạch Uyên không phải vì mình nên mới làm việc này, nhưng cô vẫn vui mừng khi thấy Phương gia xui xẻo, Phương Mạn Như xui xẻo.

Cô không phải là một người thánh mẫu, rộng lượng với những kẻ đã làm hại mình.

Người hại cô càng đau khổ thì càng tốt!

"Trước tiên vào nhà điều chỉnh nhà an toàn đã."

Tần Trạch Uyên nhìn về hướng hai mẹ con họ Trương biến mất, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.

Sau khi hai mẹ con nhà họ Trương rời đi.

Vẻ mặt bà lão họ La dữ tợn.

"Con trai, chúng ta chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy, chuyện này không thể bỏ qua được!”

"Nữ nhân nhỏ đó sao dám mắng mẹ, nam nhân của cô ta dám đánh con, con nghĩ biện pháp làm cho bọn họ chảy chút máu đi!"

Thần sắc Trương Đại Dũng cũng trông dữ tợn.

"Mẹ yên tâm, sớm muộn gì con cũng sẽ có được người phụ nữ đó!"

"Người đàn ông đó, đừng để con tìm được cơ hội, nếu con tìm được cơ hội, con sẽ gϊếŧ chết hắn!”

Bà La có chút lo lắng khi nghĩ đến người đàn ông trông giống như thần sát kia.

"Bằng không thì quên đi, mẹ cảm thấy hắn rất hung dữ!"

"Hung dữ? Còn sẽ tập hợp một đám huynh đệ, hắn có thể đánh bại con, chẳng lẽ còn có thể đánh bại cả một đám sao?!"

Bà La nghe vậy vui mừng khôn xiết nói:

"Không tệ, không tệ, con trai mẹ còn có thể nghĩ ra biện pháp!"

"Dám đánh con trai ta, liền gϊếŧ chết hắn!"

Hai mẹ con lên kế hoạch, dần dần đi xa.

Không ngờ phía sau lại có một cây bắp cải nhỏ.

Loại bắp cải Trung Quốc này có cái hai lá.

Những cành kim ngân dày đặc leo lên bức tường bên đường đập mạnh vào gáy hai người họ.

Những trận đánh khiến họ quỷ khóc sói gào vì tưởng mình nhìn thấy ma nên chạy nhanh hơn thỏ.

"Chồng, con trai của bà lão kia không phải là đồ tốt lành gì!”

Chu Sở Sở nắm lấy cánh tay rắn chắc của chồng, thuận tay sờ soạng hai cái.

Tần Trạch Uyên bị cô chạm vào, phát ra một quả cầu lửa, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng cũng có cảm giác buông lỏng.

"Hả? Làm sao em biết?”

Chu Sở Sở thở dài, thật kỳ lạ, tại sao Tần Trạch Uyên lại khác với trí nhớ của mình?

Tiếng hả này khiến nội tâm cô lập tức nhộn nhạo.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Mắt Tần Trạch Uyên là mắt phượng, lông mi đen nhánh, ngũ quan rõ ràng, đường cong rõ ràng như đao khắc.

Trên trán có mấy sợi tóc đen rơi tán loạn.

Dáng người cường tráng, bao bọc dưới một lớp áo.

Anh hơi liếc mắt nhìn cô, đã khiến hồn phách cô suýt thì bay.

Lúc nào mà anh lại yêu nghiệt như vậy?

Ừng ực!

Chu Sở Sở không tự chủ nuốt nước miếng.

Sau khi phản ứng lại thì lập tức lúng túng, vì che giấu nên cô nói:

“Người này tâm tư ngoan độc, hắn tập hợp một đám lưu manh làm chuyện xấu. Đây là một khối u ác tính, cần phải loại bỏ.”

Con trai bà lão họ La kia, sau tận thế bắt cóc một tiểu thư nhà giàu.

Đem cô ấy nhốt ở trong phòng, cùng với một đám lưu manh kia…

Tóm lại, tiểu thư nhà giàu kia không chịu nổi nhảy lầu tự sát, khi chết người gầy chỉ còn toàn xương, toàn thân chi chít vết thương......

Khi đó đã là tận thế, không có nhân tính, người ta còn ốc không mang nổi mình ốc.

Cho dù là người mang chính nghĩa thì làm sao có thể đánh lại một đám lưu manh.

Về sau, đám côn đồ kia chiếm giữ một toà nhà, ỷ thế hϊếp người, vơ vét vật tư còn thừa của mọi người, người nào không theo liền ném từ trên lầu xuống, tạo thành từng thảm án.

Tuy bọn hắn về sau chết bởi tranh đấu vật tư, nhưng chết chưa hết tội, mọi người còn đem xác bọn chúng chặt đứt để hả giận.