Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế Ôm 10 Vạn Ức Vật Tư, Người Nhà Ngồi Vây Quanh Ăn Lẩu

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời nói của Tôn Khải Hiên rất trôi chảy, hắn tựa hồ rất chắc chắn Chu Sở Sở sẽ đưa tiền cho hắn.Đương nhiên, đây chỉ là hắn vẽ một cái bánh mà thôi, nếu như Chu Sở Sở thật sự cho hắn tiền, không bao lâu nữa, số tiền này sẽ hoàn toàn trở thành của hắn!

Mặt mũi hắn tràn đầy mong đợi nhìn về phía Chu Sở Sở.

Chu Sở Sở lạnh lùng nhìn hắn, nghĩ ra một biện pháp trừng phạt hắn.

Cô cười khẩy nói: “Tôi có tiền, nhưng thực sự không nhiều, chỉ khoảng 50 ức thôi.”

“Nhưng tại sao tôi phải đưa nó cho anh?”

Khi Tôn Khải Hiên nghe thấy con số 50 ức, hơi thở của hắn ta trở nên gấp gáp, mặt đỏ bừng vì phấn khích. Nên không nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói của Chu Sở Sở.

“Sở Sở, Sở Sở...”

Tôn Khải Hiên lấy ra 12 điểm kiên nhẫn, nghiến răng lấy ra chiếc vòng cổ kim cương mà hắn ta muốn tặng cho Phương Mạn Như.

"Đây là chiếc vòng cổ kim cương anh mua với giá 4000 vạn, anh đã muốn tặng nó cho em từ lâu rồi, nhưng bận quá không đi được. Hôm nay mang nó theo vừa vặn gặp được em, đúng là ý trời."

Chỉ với một lần mở miệng, Tôn Khải Hiên đã tăng giá trị của chiếc vòng cổ này lên 130 lần.

Theo hắn thấy, Chu Sở Sở xuất thân từ một gia đình nhỏ, đương nhiên không nhìn ra được giá trị của những viên kim cương này.

Trước đây hắn chưa từng tặng cô thứ gì tốt, chỉ là hàng trăm, thậm chí hàng nghìn, cô cũng vui mừng đến nhảy dựng lên, chiếc vòng cổ kim cương này có thể khiến cô xúc động đến hỏng luôn.

30 vạn với 50 ức, quá hời.

Hắn ta đang âm thầm dự định đợi đến khi Chu Sở Sở vui vẻ nhận lấy chiếc vòng cổ thì hắn mới đưa ra yêu cầu.

Nhưng sau khi Chu Sở Sở nhìn thấy chiếc vòng cổ này, trong lòng đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, vẻ mặt cũng trở nên ý vị thâm trường.

Cô vô cùng ấn tượng với chiếc vòng cổ này vì trước đây cô đã từng nhìn thấy nó trên cổ Phương Mạn Như.

Phương Mạn Như, đại tiểu thư Phương gia, là thanh mai trúc mã với chồng mình.

Kiếp trước cô không để ý nhiều đến chồng mình nên khi nghe tin này cũng không có phản ứng gì. Thậm chí cô còn ước gì Phương Mạn Như sẽ cướp Tần Trạch Uyên đi.

Phương Mạn Như cũng rất chăm chỉ cố gắng. Cô ta thường xuyên đến nhà cô, mang đủ loại quà đắt tiền để làm hài lòng cha mẹ chồng.

Cho đến khi cha mẹ chồng thẳng thừng bảo không để cô đi, vì sợ cô suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng cô đặc biệt nhớ tới cách cô ta nhìn cô lúc đó, đầy hận ý và ác ý!

Về sau, cô ta đuổi theo tới công ty chồng cô, lấy danh nghĩa gia tộc liên minh, yêu cầu trở thành thư ký của chồng cô.

Chồng cô giải quyết thế nào?

Cự tuyệt liên minh gia tộc, triệt để đắc tội Phương gia?

Cô tự hỏi mình không có gì đắc tội Phương đại tiểu thư này, thậm chí còn tạo cho cô ta rất nhiều cơ hội để tiếp cận Tần Trạch Uyên.

Nghĩ đến những điều này, cô vẫn muốn tự tát mình một cái.

Nhưng cô thực sự không cảm thấy mình đang chống lại cô ta.

Cho đến kiếp trước, cô bị hủy dung, mũi bị đào, tứ chi bị cắt cụt, cơ thể đầy mủ, chỉ còn lại đôi mắt bị mù.

Vị Phương đại tiểu thư kia xuất hiện rạng rỡ khi đeo chiếc vòng cổ kim cương này.

Vẻ mặt cô ta nghiêm nghị, nói vài lời không đáng kể. Khi đó, Tôn Khải Hiên đứng bên cạnh cô ta, ôm cô ta vào lòng…

Mà lúc đó cô ta đã là vợ của thủ lĩnh trong căn cứ rồi…

Từng manh mối nối tiếp nhau nhanh chóng được kết nối, cô nghĩ tới lời Lâm Sương nói:

"Chu Sở Sở, đừng trách tôi, muốn trách thì trách cô đắc tội người không nên đắc tội!”

Cô chợt mỉm cười, đôi mắt đỏ ngầu nhưng nụ cười lại rất rạng rỡ.

"Hóa ra là cô ta.”

Cô ta luôn miệng nói yêu Tần Trạch Uyên, nhưng sau khi nhìn thấy chồng mình bị què, cô ta có từng tới nhìn anh ấy đâu?

Ngay cả khi Tần Trạch Uyên liên tục sốt cao, cô tới cửa cầu xin thuốc, cô ta cũng từ chối!

Cô ta có yêu Tần Trạch Uyên không?

Không, thứ cô ta yêu chính là địa vị cao cao tại thượng của anh, địa vị người giàu có nhất của anh!

Tôn Khải Hiên không biết rằng chiếc vòng cổ hắn ta lấy ra đã khiến Chu Sở Sở chợt nhớ đến thủ phạm gϊếŧ hại cô.

Còn ở chỗ này đang nói: "Sở Sở, chiếc vòng cổ kim cương này đặc biệt hợp với em!”

"Khi anh khởi nghiệp thành công, tập đoàn của anh sẽ không bao giờ kém hơn Tần Trạch Uyên!”

"Em không phải ghét hắn sao? Anh sẽ vượt qua hắn cho em xem!"

Chu Sở Sở ha ha cười lạnh, cắt đứt lời nói của Tôn Khải Hiên.

Tôn Khải Hiên cau mày nói: "Sở Sở, em cười cái gì?"

Tiếng cười của Chu Sở Sở càng ngày càng lớn, cô không khỏi ôm bụng cười ha ha.

Mỹ nhân vốn đã thu hút sự chú ý của người khác.

Mỹ nhân vung tiền như rác, càng làm người khác chú ý hơn.

Người đẹp với nụ cười rạng rỡ đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau khi cười, Chu Sở Sở nghiêm mặt nói: "Tôn Khải Hiên, anh cho rằng anh là ai? Có thể so sánh với chồng tôi sao? Anh thậm chí còn không xứng xách giày cho anh ấy!"

“Chồng tôi ưu tú, cho dù 100 người như anh cũng không thể so sánh được với anh ấy!”

Cô đột nhiên cao giọng nói: "Mọi người đến nghe đây, kẻ vô liêm sỉ này có âm mưu, muốn lợi dụng sợi dây chuyền rách nát này để trộm 50 ức trong thẻ của tôi!"

"Số tiền này là do chồng của tôi cho tôi tiêu xài. Anh ấy cũng đang phải suy nghĩ và tính toán, chứ không phải chơi đùa đâu!"

"Anh ta còn dám so sánh với chồng tôi là Tần Trạch Uyên, quá buồn cười!"

Khi Tần Trạch Uyên nhìn thấy điều này, sự lạnh lùng trên người lập tức tiêu tan, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt.

Bóng tối sôi sục bị trấn áp, trong nháy mắt bị đè xuống, tan rã.

Trái tim phủ đầy bóng tối đã được giải phóng bằng một tia nắng vì lời khẳng định của cô.

"Thì ra trong lòng cô, mình là người như thế này."

Không khí ngọt ngào tràn ngập, khi nhìn cô gái xinh đẹp trong video, ánh mắt anh càng trở nên dịu dàng hơn.

Trong video, Chu Sở Sở vừa nói điều xong, cả hội trường đều đang thì thầm với nhau.

Một số người biết Tôn Khải Hiên nghe vậy liền bình luận:

"Không thể nào, cái này Tôn Khải Hiên thoạt nhìn giống như mặt người dạ thú, sao lại có ý xấu như vậy."

"Công ty biểu diễn nhỏ mà hắn thành lập cần vốn đầu tư 50 ức? 50 vạn đã có thể mua lại được rồi?”

"Tôn gia ở thế hệ của hắn đã hoàn toàn không được rồi!”

"Đúng vậy, không có năng lực, tính cách lại còn quá kém!"

"Còn dám so với Tần Trạch Uyên, thật đúng là dám nói."

Những cuộc thảo luận này khiến Từ Khang im lặng tránh xa, giả vờ như không biết Tôn Khải Hiên.

Tôn Khải Hiên hoảng sợ, vội vàng bào chữa: "Anh đang nói cái gì vậy? Chiếc vòng cổ này của tôi trị giá 4000 vạn!”

"Muốn đầu tư thì đầu tư. Không muốn thì đừng đầu tư. Sao phải nói nặng lời như vậy?"

Chu Sở Sở thật sự không biết chiếc vòng cổ kim cương trị giá bao nhiêu, cô cũng không để ý tới mấy cái thứ này lắm.

Nhưng cô biết một điều, chưa có món trang sức nào chồng cô mua cho cô lại tệ như cái này!

Vừa định nói, người thanh niên đột nhiên đứng dậy nói:

“Đáng tiếc, tôi là Lương Đông Lai, thiếu gia của trang sức Lăng Vân, tình cờ lại có chút kiến thức về trang sức.”

"Sợi dây chuyền của anh là của nhà tôi. Nó là một món đồ trang sức tầm trung trong gia đình tôi, giá trị sẽ không vượt quá 30 vạn."

“Xin đừng báo giá sai, điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình tôi.”

Những lời nói thản nhiên của Lương Đông Lai đã vạch trần hoàn toàn những lời nói dối của Tôn Khải Hiên, khiến hắn ta tức giận, không thể xuống đài được.

Nhưng hắn không dám trút giận lên Lương Đông Lai, ngược lại nổi giận với Chu Sở Sở:

"Chu Sở Sở, cô có ý gì, muốn hủy diệt tôi?"

Hắn ta vươn tay muốn tóm lấy Chu Sở Sở.

Chu Sở Sở phản ứng rất nhanh, dùng tay trái tát Tôn Khải Hiên một cái.

Ba!

Cô bây giờ đã đủ khỏe, chỉ bằng một cái tát, Tôn Khải Hiên đã bị hất xuống đất. Hai chiếc răng văng ra khỏi miệng, hai má sưng tấy như lợn.

Thoáng một cái, toàn trường chấn kinh.

Lương Đông Lai dùng ánh mắt tuấn mỹ nhìn cô, không khỏi ngưỡng mộ.

Anh ấy thích những người phụ nữ mạnh mẽ, vừa vặn giống như Chu Sở Sở.

Tần Trạch Uyên nhìn thấy Lương Đông Lai đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ vợ mình qua màn hình thì lập tức cảm thấy tái mét vì tức giận.
« Chương TrướcChương Tiếp »