Tôn Khải Hiên mỉm cười tự đắc, không giấu vẻ khinh thường khi nhắc đến Chu Sở Sở. "Người phụ nữ kia ngực to mà không có não. Cô ta chẳng có gì ngoài xinh đẹp.”
Thanh niên bên cạnh Từ Khang cao giọng nói:
"Không phải chứ Tôn thiếu? Cái đó gọi là "xinh đẹp"? Nói thật, bây giờ nhìn tận mắt cô ấy, tôi mới biết vì sao Tần Trạch Uyên lại tận tâm với cô ấy như vậy!"
Tôn Khải Hiên có chút kỳ quái, Từ Khang cũng thường xuyên đi dạo trong hoa, nhìn thấy nữ nhân hắn sẽ không hưng phấn như vậy.
Chẳng lẽ là vì thân phận của chồng Chu Sở Sở, Tần Trạch Uyên?
Nghĩ đến họ Tần kia, sắc mặt Tôn Khải Hiên liền không tốt.
Thế hệ trước của Tập đoàn Tần thị đã thành lập doanh nghiệp, nhưng đến thế hệ này, Tần Trạch Uyên đã mở rộng lãnh thổ, sử dụng chiến thuật mạnh mẽ, chiến lược siêu việt, đầu tư chính xác.
Chỉ trong vài năm, anh đã trở thành người giàu nhất Hải thị.
Đây là một ảo ảnh, một ảo ảnh chứa đầy những gia đình giàu có!
Người ta có thể tưởng tượng sự giàu có của người giàu nhất!
Tần Trạch Uyên là một ngọn núi khổng lồ đè nặng lên đầu những người trẻ cùng thế hệ với hắn. Hầu như mọi đứa trẻ trong một gia đình giàu có đều không thể qua mặt được.
Biết bao bậc cha mẹ có con cái đều phải than thở.
Tổ tiên của Tôn Khải Hiên cũng thịnh vượng, nhưng mỗi thế hệ đều không bằng thế hệ trước.
Dù sao hắn cũng là “thế gia” nhưng tài sản của gia tộc lại không nhiều.
Cuối cùng vất vả tiết kiệm được 30 vạn mua một chiếc vòng cổ kim cương để lấy lòng nữ thần nhưng nữ thần lại thờ ơ.
Hắn hết lòng yêu nữ thần, nhưng toàn bộ trái tim nữ thần đều đặt ở trên người Tần Trạch Uyên.
Nhưng khi nghĩ tới Chu Sở Sở, trên mặt hắn lại hiện lên một nụ cười tự mãn.
"Tần Trạch Uyên có mạnh mẽ đến đâu, có trở thành vua Hải thị cũng không sao, dù sao vợ hắn vẫn sẽ đi theo sau mông ta."
Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.
“Tôn thiếu, Chu Sở Sở kia thật xinh đẹp... Ngài kêu cô ấy tới đi!"
“Từ thiếu, ngài cũng quá khoa trương rồi, Chu Sở Sở kia…”
Tôn Khải Hiên vừa nói vừa chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Chu Sở Sở thì giật mình.
Người đó vẫn là người đó, nhưng sự khác biệt giống như pixel thấp và pixel cao.
Đường nét không thay đổi nhưng đã trở nên tinh tế hơn rất nhiều.
Chỉ thản nhiên ngồi đó, cũng nhiều người nhìn về phía cô.
Những người có thể đến khách sạn ăn cơm đều là những người có chút tài sản. Đương nhiên, họ có tầm nhìn, kiến thức phi thường, đã nhìn thấy đủ loại mỹ nhân.
Nhưng vẫn bị cô thu hút, điều đó cho thấy sự quyến rũ của cô.
Tôn Khải Hiên đang lẩm bẩm thì nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai, ăn mặc bảnh bao, khí chất bất phàm đang đi về phía Chu Sở Sở.
Trong lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác, đồ vật của mình bị người khác mơ ước.
Nên hắn ta nhanh chóng đến gần Chu Sở Sở.
Ngay trước khi chàng trai định nói, hắn ta đã ngồi đối diện với Chu Sở Sở.
Từ Khang cầm ly rượu, vẻ mặt như đang xem kịch hay, chờ Tôn Khải Hiên dẫn mỹ nhân tới uống chút rượu.
Chàng trai khẽ nhướng mày, im lặng trở về chỗ ngồi, nhưng vẫn chú ý đến Chu Sở Sở.
Một chiếc điện thoại di động trong góc giơ lên nhắm ngay vào Chu Sở Sở và Tôn Khải Hiên.
Video đã được gửi tới Phương Mạn Như.
Phương Mạn Như lại đem phát cho Tần Trạch Uyên đang họp.
“Anh Trạch, chị dâu lại cùng Tôn Khải Hiên gặp mặt, anh quản quản chị ấy đi.”
"Em sợ rằng cô ấy sẽ làm ra điều gì đó không tốt."
Tần Trạch Uyên xem xong video, sắc mặt lạnh như băng.
“Mọi người đi ra ngoài trước đi.”
Mọi người đều cảm nhận được một luồng khí lạnh đột ngột ập đến, đều run lên vì sợ hãi. Họ nhanh chóng rời đi như bàn chân có xoa dầu.
Nếu không tổng giám đốc tức giận, cuộc sống của họ sẽ đau khổ không thể chịu nổi!
Sau khi giải tán đám đông, Tần Trạch Uyên bấm vào video.
Nhìn thấy Chu Sở Sở và Tôn Khải Hiên ngồi cùng nhau, toàn thân anh toát ra một cỗ hắc khí màu đen, quấn lấy anh như một con rồng cổ hung ác.
"Chu Sở Sở, em là vì hắn ta mới hành động khác thường như vậy sao?"
Anh dùng lực, một đường màu đen bắn ra, quét lên chiếc cốc sứ trên bàn hội nghị, chiếc cốc sứ lặng lẽ biến thành cát bụi.
"Sở Sở, thật trùng hợp, vậy mà anh có thể gặp được em ở chỗ này."
Tôn Khải Hiên tỏ ra bộ dạng ôn nhu, đa tình.
Đến gần nhìn, Chu Sở Sở càng thêm kiều diễm động lòng người.
Trông có vẻ trẻ hơn đến chục tuổi nhưng lại có khí chất khó tả.
Hắn ta thầm nghĩ: "Người phụ nữ này, vì giữ mình nên đã đi thẩm mỹ y khoa phải không? Tay nghề của bác sĩ phẫu thuật này thực sự rất tuyệt vời, kỹ thuật dùng dao cũng rất tốt."
“Cũng khiến hắn ta muốn đem cô lên giường chơi đùa.”
Tôn Khải Hiên vẫn bám lấy Chu Chu Sở, mặc dù trước đó hắn ta cũng muốn dụ cô lên giường để chụp ảnh, hoàn thành nhiệm vụ mà nữ thần giao phó.
Nhưng đầu óc Chu Sở Sở lại thẳng thắn, phải cứ sau khi ly dị cùng Tần Trạch Uyên, hắn ta kết hôn với cô, mới nguyện ý cùng hắn ta lên giường.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Làm sao hắn có thể cưới cô?
Nhưng bây giờ, hắn ta thực sự phải cố gắng rất nhiều, để cho cô ôm ấp yêu thương.
"Sở Sở, em tức giận vì gần đây anh không để ý tới em sao?"
Tôn Khải Hiên một mặt thâm tình một mặt khó xử.
"Em biết đấy, anh đang khởi nghiệp nên rất bận rộn. Anh thường một hoặc hai giờ sáng mới đi ngủ."
Tôn Khải Hiên nói xong, chờ đợi Chu Sở Sở phản ứng.
Khi nghe hắn nói như vậy, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất đau lòng phải không?
Khi Chu Sở Sở nhìn thấy Tôn Khải Hiên, trong nháy mắt hơn mười loại đao tấn công vào hắn.
Dao cắt cổ, đũa chọc vào mắt, chọc vào thái dương…
"Bình tĩnh, bình tĩnh, Chu Sở Sở, đây vẫn là xã hội pháp chế, gϊếŧ người là trái pháp luật, gϊếŧ người là trái pháp luật!"
"Việc bào chế hắn sau ngày tận thế vẫn chưa muộn!"
Cô kiềm chế ham muốn gϊếŧ người, cố tỏ ra bình tĩnh.
Đúng vậy, sau khi trải qua những cực hình vô nhân đạo đó, làm sao có thể mong đợi tâm lý của cô cũng giống như một người bình thường!
Chỉ có bản thân cô mới biết hiện tại cô đen tối và điên rồ đến mức nào!
Cô là một thiên thần báo thù bò ra từ địa ngục, cô muốn chặt từng kẻ thù của mình ra thành từng mảnh!
Ý chí gϊếŧ chóc đã dừng lại, nhưng đôi mắt của người không thể che giấu được.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn sang, Tôn Khải Hiên dựng tóc gáy, suýt chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên.
Muốn nhìn rõ hơn thì quản lý Trương đã mang hóa đơn tới.
"Tần phu nhân, đây là hóa đơn đặt trước của ngài. Tổng cộng có 58 vạn phần ăn. Ngài phải trả cho khách sạn chúng tôi tổng cộng 1.8 ức, số tiền trả trước là 7800 vạn, ngài có tiếp nhận không?"
Chu Sở Sở thu liễm sát ý, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
58 vạn phần ăn, đủ dùng lâu dài!
Cô gật đầu, sẵn sàng trả 7800 vạn.
Đôi mắt của Tôn Khải Hiên mở to.
Ly rượu Từ Khang đang cầm cũng rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
Chàng trai trẻ kia khá ngạc nhiên nhìn Chu Sở Sở thật sâu.
Xung quanh anh ta cũng có một sự náo động.
"Đây quả thực là chuyện lớn, 58 vạn phần ăn, 1.8 ức!"
"Ta tự coi mình là người biết tiêu tiền, nhưng so với mỹ nhân này thì thật sự không đáng nhắc tới!"
“Mua 58 vạn phần ăn quả là hào phóng, xa hoa!”
"Người đẹp này là ai? Có ai biết cô ấy không?"
Chu Sở Sở không hề nheo mắt bước ra khỏi khách sạn.
Bây giờ cô đang có chính sự, không muốn dính líu đến một kẻ cặn bã như Tôn Khải Hiên.
Mỗi phút, giây trước ngày tận thế đều vô cùng quý giá đối với cô.
Tôn Khải Hiên lập tức ngăn cô lại.
Một đôi mắt hoa đào nhìn cô thật sâu.
"Sở Sở, em mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì?"
1,8 ức.
Sao cô dám tiêu như thế này!
Thật lãng phí.
Sẽ thật tuyệt nếu số tiền này có thể đưa cho hắn.
Trong lòng không đồng tình nhưng bề ngoài lại dịu dàng, tình cảm.
Nếu Chu Sở Sở có số tiền này để mua đồ ăn, trong thẻ nhất định phải có nhiều tiền hơn, có thể lấy được tiền đến tay thì phải…
Hắn ta ngày càng trở nên dịu dàng hơn.
Chu Sở Sở gần như chán ghét chết đi khi nhìn thấy bộ dáng đáng khinh của hắn ta, trong lòng cô vạn lần chửi rủa kiếp trước ngu ngốc, không có tầm nhìn.
Làm sao có thể mù quáng mà yêu cái loại này!
"Tiền này là của tôi, tôi muốn mua gì thì mua, anh có ý kiến gì?”
Tôn Khải Hiên sốc đến mức nghẹn lời.
Chu Sở Sở sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn như vậy.
Bình thường khi đối mặt với Chu Sở Sở, hắn luôn tỏ ra xa cách, còn cô lại rất hèn mọn.
Cảm thấy buồn bực trong lòng, muốn rời đi.
Nhưng Chu Sở Sở như thế này quả thực càng thêm động lòng người.
Chân hắn ta như bị đóng đinh tại chỗ.
"Tất nhiên là anh không phản đối, Sở Sở, ý anh là, Sở Sở, gần đây anh đang lập nghiệp kinh doanh. Nếu em có nhiều tiền, em cũng có thể đầu tư vào cổ phiếu của công ty anh.”
"Không nhiều, 5 ức, à không, 10 ức cũng được.”
"Khi anh kiếm được tiền, anh nhất định sẽ báo đáp lại!"