"Được rồi, đừng nói nữa.”Tần Trang Minh lên tiếng ngăn cản vợ.
Lâm Sương đáng thương nhìn Tần Trang Minh: "Chú Tần…”
Tần Trang Minh không thèm nhìn cô ta một cái, chỉ nắm lấy tay vợ mình.
"Một số người không đáng để vợ phải phí lời."
Lâm Sương tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không chịu rời đi.
Cô ta không cam tâm.
Cô ta nhìn Chu Sở Sở, "Sở Sở, tớ không có ý đó... cậu hiểu mà..."
Còn kêu cô?
Coi cô là quả hồng mềm tùy ý nắn bóp à?
Cha mẹ chồng bảo vệ cô, nếu cô bênh vực Lâm Sương trước mặt cha mẹ chồng, cô sẽ thành cái dạng gì?
Đúng là ngu xuẩn.
Đáng tiếc kiếp trước cô đã làm rất nhiều chuyện như vậy.
Cô bị Lâm Sương trêu chọc, nhưng vì hết lòng tin tưởng nên cô chưa bao giờ nghi ngờ điều gì.
Không ngờ tới, ngay từ đầu cô ta đã rắp tâm hại người!
Cô tự hỏi, kiếp trước cô xấu hổ với chồng, với cha mẹ chồng, với con cái, còn Lâm Sương, cô chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cô ta, nhưng cô ta lại hận chính mình, hành hạ bản thân mình thảm hại như vậy!
Sau khi chết một lần, cô mới hiểu rắn độc là rắn độc, sẽ không vì lòng tốt mà thay đổi bản chất!
Ánh mắt Chu Sở Sở lạnh lùng, cô đứng dậy, đưa tay về phía Lâm Sương.
“Đưa chìa khóa nhà tôi đây?”
"Sau này không được phép vào nhà nếu không có sự cho phép của tôi."
Lâm Sương có thể tùy ý vào vì cô đã đưa cho Lâm Sương chìa khóa dự phòng, dấu vân tay của cô ta ở trên ổ khóa thông minh, khuôn mặt của cô ta cũng đã được quét.
Kiếp trước lúc tận thế, Lâm Sương dùng chìa khóa mở cửa, chuyển vào ở, không thấy rời đi, sau khi ăn hết đồ ăn dự trữ trong nhà, mới lộ ra khuôn mặt…
Đây là một mối tai hoạ ngầm, cần phải được loại bỏ!
Sắc mặt Lâm Sương tái nhợt: "Cái gì? Sở Sở, cậu... Vì sao muốn lấy lại chìa khóa?
Cô ta cẩn thận nhìn Chu Sở Sở, không bỏ sót một tia biểu cảm nào.
Là cảm giác của cô ta có vấn đề sao? Bắt đầu từ tối qua, thái độ của cái đồ ngu ngốc này đã bắt đầu có vấn đề.
Hôm nay cô ta tới cửa, không có tiếp đón mình, đồng ý với mình, khen ngợi mình, còn cùng cha mẹ chồng trêu chọc mình?
Bây giờ còn muốn lấy lại chìa khóa biệt thự?
Tại sao có thể!!!
Chu Sở Sở lười giả vờ với cô ta, dù sao tận thế cũng sắp đến rồi, ai còn chiều chuộng cô ta nữa!
“Không sợ trộm lấy đồ, chỉ sợ trộm nhớ thương. Chìa khoá ở trong tay một người ngoài, tôi không yên tâm.”
Lâm Sương đau lòng đến rơi nước mắt: "Sở Sở, cậu hiểu lầm tớ, tớ... Chìa khóa hiện tại không có trong tay tớ..."
Không giao chìa khóa ra?
Chu Sở Sở cũng không tính toán.
"Quên đi, dù sao tôi cũng phải thay ổ khóa cửa này."
"Theo tôi, lấy quần áo, túi xách rồi rời đi đi."
Chu Sở Sở hạ lệnh đuổi khách.
Lâm Sương ước gì cô ta có thể ở một mình với Chu Sở Sở ngay lập tức để cô ta có thể tẩy não lần nữa.
"Tên ngốc này vốn là người tai mềm, nhất định là đã nghe được tin tức gì đó, xem ra thái độ của mình nhất định phải mềm mỏng hơn, tìm hiểu xem tại sao cô ta lại đối xử với mình như vậy."
Trong lòng Lâm Sương tức giận, tràn đầy khinh thường Chu Sở Sở.
Nhưng cô ta không hề hoảng sợ rời đi.
Cô ta làm sao có thể bỏ qua cái đồ ngu ngốc này, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, cho dù không có giá trị lợi dụng gì, thì sau lưng cô là Tần Trạch Uyên, là Tần thị, tùy tiện lộ một điểm, đã đủ cho cô ta ăn đến mập mạp
“Kẽo kẹt!”
Cửa phòng làm việc mở ra, Tần Trạch Uyên sải đôi chân dài bước ra.
Người đàn ông thản nhiên mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, hai chiếc cúc sát cổ để trống không cài cúc.
Trên xương quai xanh lộ ra hai vết dâu tây.
Anh vừa bàn giao một loạt nhiệm vụ, khí thế trên người vẫn mang theo không hề phai nhạt, vô cùng bá đạo và khí phách.
Anh thường xử lý công việc chính thức ở công ty, không bao giờ mang đồ đạc về nhà.
Cho nên Chu Sở Sở rất ít nhìn thấy mặt này ở anh.
Chỉ là hôm nay Chu Sở Sở quá sốc nên tạm thời thay đổi kế hoạch của mình, một kế hoạch liên quan đến tương lai của rất nhiều người.
Vì thế phải thận trọng, phải mạnh mẽ, phải quyết đoán.
Chu Sở Sở vừa nhìn thấy anh, hai mắt cô liền sáng lên.
Cô lập tức quên mất Lâm Sương, lao tới ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.
"Chồng, anh xong việc rồi à?”
Tần Trạch Uyên được Chu Sở Sở ôm một cái, nhìn con gấu túi treo trên người mình.
Phần lớn khí thế của anh đã rút đi, anh cảm thấy có chút bất lực, có chút thích thú nên dùng một tay bế cô lên.
"Lại định làm gì nữa?"
Chu Sở Sở lấy ra thẻ vàng đen kiêu ngạo khoe: “Cha mẹ cho em thêm 18 ức nữa."
Tần Trạch Uyên nói: “Còn tưởng là chuyện gì lớn, đưa cho em thì em cứ nhận đi.”
Chu Sở Sở nghe vậy hôn Tần Trạch Uyên một cái.
“Cảm ơn chồng.”
Lưu Cúc Lan trêu chọc: “Cha mẹ cho con tiền tiêu vặt, sao con lại cảm ơn tên tiểu tử này?”
Lưu Cúc Lan càng ngày càng hài lòng với Chu Sở Sở.
Đặc biệt vừa rồi còn giận dữ chỉ trích trà xanh độc hại, quả thực là quá sảng khoái.
Thái độ của cô với bà ấy ngày càng thân mật hơn.
Chu Sở Sở cười nói: "Mẹ, nếu chồng con không gật đầu, số tiền này con không dám tiêu!"
Một câu nói, lấy lòng ba người.