Chương 19

Cô không có ý định che giấu vấn đề không gian.Đang muốn tìm cơ hội nói ra, bây giờ liền vừa vặn.

Dứt khoát kéo tay Tần Trạch Uyên, trong lòng mặc niệm, một giây sau đã vào trong không gian tùy thân.

Tần Trạch Uyên đã “nhìn thấy” rất nhiều dị năng trong những bức ảnh rời rạc đó.

Ngay cả bản thân anh sau khi trở thành tang Thi Vương cũng thức tỉnh được một số dị năng cường đại!

Anh cũng đã nhìn thấy dị năng không gian.

Nghe Chu Sở Sở nói về không gian chứa đồ, có hơi giật mình vì trong hình ảnh, không thấy cô đã thức tỉnh dị năng này.

Cô chỉ thức tỉnh dị năng hệ thủy cấp B, dùng để lọc nước, sau đó được thăng thành cấp A, có khả năng tấn công.

Nhưng nó không liên quan gì đến dị năng không gian.

Sau khi chứng kiến không gian vô hạn của Chu Sở Sở, chỉ thấy một phần rất nhỏ vật tư trong vô số kệ chứa đựng. Ngay cả bản thân anh cũng bị sốc.

Thế này mà còn gọi là không gian chứa đồ gì nữa, gọi là không gian chưa cả thế giới đi.

Chu Sở Sở vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của anh, khuôn mặt ngay cả khi Thái Sơn sụp đổ cũng vô cảm, giờ đây trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trong lòng nhịn không được đắc ý, tiểu tử, chấn kinh đi, hắc hắc!

Cô biết rất rõ người đàn ông này điềm tĩnh đến mức nào, có khả năng thích ứng với hoàn cảnh như thế nào, như thể dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không kinh ngạc, rất mau liền tiếp nhận.

Bây giờ cuối cùng cô cũng nhìn thấy biểu cảm khác ngoài sự bình tĩnh trên khuôn mặt anh, cô tự nhiên muốn hất mặt lên!

Cô không hề biết rằng Tần Trạch Uyên bị sốc không chỉ bởi không gian lưu trữ vô hạn mà còn không có gì liên quan đến những bức ảnh đó.

Cô trong những bức ảnh và cô bây giờ dường như là hai con đường trái ngược nhau, dẫn đến tương lai hoàn toàn khác nhau.

Cúi đầu xuống, thoáng nhìn thấy vẻ kiêu ngạo trên mặt cô, anh không khỏi bật cười.

Nhìn thấy anh mỉm cười, Chu Sở Sở mới yên tâm, lập tức nói:

"Trong không gian lưu trữ của em, thời gian là đứng yên. Mọi thứ đặt trên kệ đều tuyệt đối tĩnh, dù bỏ vào đó thứ gì thì khi lấy ra cũng sẽ giống hệt như vậy!"

"Em đang suy nghĩ, nếu mua thêm vật tư đưa vào, cho dù tận thế không đến cũng không ảnh hưởng đến doanh số bán đi sau này!"

"Nếu tận thế đến, những thứ này... có thể trở thành vật cứu mạng của chúng ta!”

Chu Sở Sở vừa nói vừa trở nên u ám. Cô thực sự hy vọng ngày tận thế sẽ không đến.

“Em đã làm rất tốt, phần còn lại giao cho anh.”

"Anh sẽ nghĩ ra một kế hoạch để tận dụng tối đa không gian lưu trữ này.”

Tần Trạch Uyên nhìn quanh không gian chứa đồ của Chu Sở Sở, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt kiên định.

“Hả?”

Như vậy là xong?

Chấp nhận và thực hiện kế hoạch ngay lập tức?

Hiệu suất cao như vậy?

Không muốn nói cái gì khác sao?

Quả nhiên, Tần Trạch Uyên còn nói một câu khác: “Đừng nói cho người khác biết em có không gian.”

Anh nhìn cô thật sâu, nghi ngờ rằng những bức ảnh đó của anh có thể không phải là tương lai thực sự.

Có thể đó chỉ là một loại "tương lai" nào đó, có thể đó là một loại dị năng nào đó mà anh có.

Quá khứ không thể truy tìm lại, nhưng tương lai có thể được viết lại!

Chu Sở Sở có không gian, tương lai nhất định sẽ không như những bức tranh kia, bọn họ chỉ vì một miếng ăn mà chịu nhục!

Bọn nhỏ sẽ không bị đói đến mức gầy gò, lùn tịt do thiếu hụt dinh dưỡng lâu dài.

Cha mẹ sẽ không mạo hiểm thu hút zombie chỉ vì một chút thức ăn…

Bởi vì một miếng ăn mà cái gì cũng làm ra được, không gian lưu trữ là rất cần thiết.

"Em biết, em sẽ không nói cho ai biết ngoại trừ người nhà chúng ta.”

Chu Sở Sở nặng nề gật đầu:

"Sau này nếu có cơ hội, em sẽ nói với cha mẹ, anh phải giúp em..."

Chu Sở Sở chưa kịp nói xong đã bị ôm vào lòng!

Chỉ vì hai chữ ‘người nhà’ trong miệng cô.

Tần Trạch Uyên ôm cô, ánh mắt chợt tối sầm lại.

"Chu Sở Sở, nhớ kỹ lời em nói."

"Anh sẽ bắt đầu tin tưởng em, chỉ một lần thôi, em…”

Những điều còn lại anh không thể nói được, bởi vì nụ hôn mềm mại thơm phức đã chào đón anh rồi…

Sau một thời gian dài.

Chu Sở Sở ngồi trên sô pha cười khúc khích.

Tần Trạch Uyên thì bận rộn ở thư phòng.

Nghĩ đến nụ hôn đó, Chu Sở Sở mỉm cười ngọt ngào.

Cha mẹ chồng cùng hai đứa nhỏ bước ra, nhìn nhau nở nụ cười. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra với con dâu của mình.

Mà cô lại thay đổi lớn như vậy.

Nhưng đây rõ ràng là một điều tốt!

Tần Trang Minh ra hiệu cho Lưu Cúc Lan, bà mẹ chồng duyên dáng đi tới, ngồi ở bên cạnh Chu Sở Sở.

Mẹ chồng cô đã gần sáu mươi tuổi nhưng bà rất chăm sóc bản thân rất tốt, trông bà như chỉ mới bốn mươi tuổi.

Bà ấy đưa một tấm thẻ ra, nhẹ nhàng nói: “Mạn Nhi, trong thẻ này có một ít tiền, không nhiều, chỉ hơn một mười mấy ức thôi, con cầm lấy mà dùng.”

Chu Sở Sở vội vàng xua tay: "Việc này sao có thể được? Đây là tiền của cha mẹ, tấm thẻ này con không thể nhận được."

Lưu Cúc Lan nhét tấm thẻ vào tay Chu Sở Sở: "Sao lại không nhận? Chúng ta là một gia đình, cần gì phải phân biệt.”

“Vợ chồng già như chúng ta bình thường không có gì để tiêu, tiền có thể dùng thì cứ dùng thôi.”

Thái độ mẹ chồng rất kiên quyết.

Không có gì khác biệt so với thế hệ trước.

Luôn cống hiến tất cả những gì có cho thế hệ tương lai.

Một người chồng tốt như vậy nhưng ở kiếp trước, vì xuất thân khác nhau nên cô luôn cho rằng nhà chồng đang lên mặt, dùng tiền để làm nhục mình.

Cha mẹ chồng cô nhìn thấy vậy cũng không dám cho tiền trước mặt cô.

Vì vậy, họ mua cho cô đủ thứ xa xỉ đắt tiền, nhưng cô cảm thấy rằng họ dùng những thứ này để nhắc nhở cô rằng cô xuất thân từ một gia đình nhỏ.

Cô khi đó, thật là mơ hồ.

Trên thực tế, cô biết rất rõ rằng chính vì lòng tự trọng thấp nên cô có quan điểm cực đoan trong các vấn đề, cách cư xử lúng túng.

Luôn đưa ra những giả định ác ý về người khác mới gây ra đủ loại hiểu lầm.

Gây ra nhiều hậu quả tiêu cực khác nhau.

Bây giờ nếu từ chối, sẽ làm tổn thương đến cha mẹ chồng.

Hơn nữa, tận thế sắp đến, tiền sẽ sớm trở thành giấy vụn, nếu không tận dụng tốt số tiền này thì cô sẽ cảm thấy rất tiếc.

Bây giờ, cô cũng thực sự cần tiền.

Vì thế cô không từ chối nữa, hào phóng nhận số tiền đó.

"Cảm ơn mẹ, cảm ơn cha."

"Này, không có gì, không cần cảm ơn."

Hai vợ chồng già rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên Chu Sở Sở nhận tiền của họ. Đây là sự công nhận thực sự của con dâu đối với họ.

“Cha mẹ, con nhờ người bán cái tủ lạnh cũ đi, để mua cái tốt hơn.”

"Tiếp theo con sẽ dùng tiền để mua các loại vật tư.”

“Cũng sẽ dùng nó để cải tạo biệt thự.”

Chu Sở Sở tiết lộ việc mình định làm, để vợ chồng già không quá ngạc nhiên.

Lưu Cúc Lan sửng sốt.

Bố chồng Tần Trang Minh lập tức nói:

“Tiền cho con, con muốn làm gì thì làm cái đó, đừng nói là mua đồ sửa sang nhà ở, ngay cả con mua một tòa biệt thự, chúng ta cũng không có ý kiến.”

Tần Trang Minh nháy mắt với vợ, mẹ chồng lập tức nói: "Đúng vậy, Mạn Nhi, con muốn làm gì thì làm, cha mẹ mặc kệ con.”

"Mẹ, mẹ, con cũng có tiền lì xì, con có thể đưa cho mẹ!"

Con trai Tần Tử Hạo vung vẩy tay nhỏ.

“Mẹ, số tiền ít ỏi của con, con sẽ đưa hết cho mẹ!”

Con gái của Tần Nguyệt Hi sà vào vòng tay cô.

Bình thường mẹ hay lạnh lùng, thế mà hôm nay mẹ lại rất tốt, bọn họ muốn âu yếm với mẹ.

Chu Sở Sở ôm hai đứa bé vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của chúng.

“Cảm ơn các con, ôm ôm.”

Đang chơi đùa với hai đứa nhỏ, thì Lâm Sương lắc lư đi tới.

"Sở Sở.”

Cô ta trang điểm đẹp đẽ, toàn thân lộ ra tinh xảo, mặc chiếc váy Chanel đắt tiền của Chu Sở Sở.

Chiếc váy đó là thứ cha mẹ chồng mua cho Chu Sở Sở.

Khi cô ta nhìn thấy Lưu Cúc Lan cùng Tần Trang Minh, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng cùng tính toán.

Cô ta bước nhanh vào, thân mật gọi:

“Chú, dì.”

Nhìn thấy hai đứa nhỏ trong lòng Chu Sở Sở, cô ta có chút bất mãn, có chút nghi hoặc.

Chu Sở Sở không phải ghét hai đứa nhỏ này sao?

“Hạo Hạo, Hi Hi.”

Cô ta bước tới, đang định kéo hai đứa trẻ ra khỏi vòng tay Chu Sở Sở định ôm vào lòng.