Chương 17

Cô không có ý định giấu cha mẹ chồng về chuyện không gian chứa đồ.Nhưng bây giờ nói ra thì không thích hợp.

Chu Sở Sở vừa muốn nghĩ ra cái cớ để đối phó thì vị cứu tinh đã tới.

"Chu Sở Sở, em đang định làm cái gì vậy? Nói đi, anh nghe đây!"

Tổng giám đốc bá đạo Tần Trạch Uyên đã về, âm thanh giống như băng vụn, kết quả lại nhìn thấy đôi mắt vô tội nhìn về phía mình.

Nó thuộc về người vợ bất hạnh của anh!

Hai đôi mắt to đáng yêu đang nhìn anh, chúng thuộc về những đứa con quý giá của anh.

Có hai cặp mắt giận dữ đang nhìn chằm chằm vào anh, đó là bố mẹ anh!

Trong phút chốc, khí chất lạnh lùng, tàn nhẫn của ông chủ trong công ty bỗng biến mất.

Anh còn chưa kịp nói chuyện, Tần Tử Hạo đã trượt khỏi người Chu Sở Sở, đi tới trước mặt Tần Trạch Uyên.

Giống như một phiên bản thu nhỏ của ông chủ, thằng bé nói với Tần Trạch Uyên:

"Ba ba, lại đây, chúng ta tâm sự.”

“Mẹ là con gái, sao ba ba có thể gào lên như thế được?”

"Ba cần phải nói chuyện với mẹ đàng hoàng, biết không?”

"Hơn nữa, sao ba lại gọi mẹ bằng tên? Phải gọi là vợ."

Da đầu Tần Trạch Uyên tê dại, không cách nào biểu lộ lửa giận, đành phải dập lửa, nếu không tiểu tử này sẽ quay đầu nói: "Đây là ba dạy con mà ba lại không làm được” thì tức chết anh.

Anh nhìn thẳng vào Chu Sở Sở nói:

“Em đang giở trò gì vậy?”

Giọng nói tuy bình tĩnh nhưng hơi thở lạnh lẽo lại đầy đe dọa.

Chu Sở Sở càng ủy khuất.

"Hừ, ba ba thối, ba thật hung dữ, ba không thể làm như vậy với mẹ, nếu không Hi Hi sẽ không để ý tới ba ba nữa!"

Hi Hi ôm cổ Chu Sở Sở, bĩu môi, quay đầu sang một bên.

Tần Trạch Uyên: “......”

Đôi mắt đen sâu thẳm điềm tĩnh, khuôn mặt quá đẹp trai nhưng cũng tạo thành một khí thế hung hãn sắc bén.

Chỉ cần anh không cười thì ít người dám nhìn anh.

Chu Sở Sở ở kiếp trước sợ hãi anh, tránh né anh, một phần cũng là vì điều này.

Không ai muốn thân cận với một người quá hoàn hảo, năng lực siêu cường và khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Còn chưa đến gần đã bị "cóng chết"!

Nhưng Chu Sở Sở là người đã sống lại, thậm chí ngay cả chết còn không sợ.

Cô nhìn kỹ khuôn mặt này, cảm thán:

Đây là chồng mình, quá đẹp trai.

Hình dáng đó, cơ bụng tám múi đó, muốn sờ!

Kiếp trước là cô mù quáng nên không trân trọng một người đàn ông ưu tú như vậy!

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Chu Sở Sở, Tần Trạch Uyên cảm thấy rất kỳ lạ.

Phần này không có trong những thước phim đó của anh.

Chưa kể trước đó nữa.

Cô tránh anh như rắn rết, như thể anh là sài lang hổ báo nào đó, có thể trốn thì trốn càng xa càng tốt.

Chưa bao giờ dùng ánh mắt ủy khuất như vậy nhìn anh.

Nói là ủy khuất chứ thật ra là nóng bỏng, giống như muốn xuyên qua lớp quần áo nhìn thẳng vào bên trong.

Tần Trạch Uyên lập tức cảm thấy không được tự nhiên.

"Chu... rốt cuộc em muốn gì? Thiếu tiền à?"

Hôm nay cô tiêu rất nhiều tiền, trong một ngày tiêu hết 5000 vạn, kiểm tra thì phát hiện danh sách mua sắm dài ngoằng toàn là củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm và trà!

Tra một lần nữa thì thấy 5000 vạn khác đã mua các loại rau, trái cây, nông sản và các sản phẩm phụ!!

Tất cả được mua dưới tên của tập đoàn.

Điều này khiến anh không thể hiểu được!

Bên kia đã gọi cho thư ký của anh để xác minh thông tin giao hàng. Khoản thanh toán mua sắm là hơn 40 000 vạn.

Mà ngay vừa rồi, cô còn cho em trai 5000 vạn.

Cô không phải không liên lạc với gia đình sao?

Trong 5 năm qua, anh đã cố gắng thuyết phục cô nhiều lần nhưng lần nào cô cũng châm chọc, chất vấn. Về sau, anh liền bỏ cuộc, chỉ âm thầm gặp mặt cha mẹ vợ, gửi tiền cho họ.

Nhưng mỗi lần anh gọi, họ đều quay lại.

Thế mà thái độ hôm nay lại rất khác thường, còn cho hẳn một khoản tiền lớn.

Điều này cũng không được tìm thấy trong những bức ảnh đó!

Anh không khỏi nghi ngờ.

Anh biết chính xác cô có bao nhiêu tiền.

5000 vạn là tiền tiêu vặt của cô, 4000 vạn còn lại là tiền cô kiếm được từ việc bán quần áo và túi xách vậy cô lấy đâu ra 1 ức còn lại?

Anh đã theo dõi tài khoản chuyển tiền, nhưng ngay cả các kỹ sư của công ty cũng không thể tìm ra bất kỳ thông tin xác thực nào!

Điều này thật kỳ lạ!

Cô có bí mật!

Tần Trạch Uyên vừa nghĩ tới đây liền nhìn thấy Chu Sở Sở nháy mắt với hắn.

"Chồng, em thiếu tiền, cho em tiền tiêu vặt.”

Nhìn vẻ mặt của Tần Trạch Uyên, Chu Sở Sở biết anh nhất định đã đoán được điều gì đó.

Nếu không có gì khác, chắc chắn anh đang nghi ngờ số tiền 1 ức kia.

May mắn ngay từ đầu cô đã không có ý định giấu anh điều đó.

Tần Trạch Uyên cười lạnh: “Em có rất nhiều tiền rồi, sao còn phải xin anh?”

Anh đang ám chỉ 1 ức kia.

Chu Sở Sở chưa kịp nói gì thì cha chồng đã bắt đầu giáo huấn con trai mình.

"Vợ con đã muốn tiền thì cho con bé, muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu!"

“Những chuyện khác thì cha mặc kệ, nhưng đừng để Mạn Nhi ủy khuất.”

Lưu Cúc Lan thì cầm cái xẻng trong tay, cùng chồng giáo huấn con trai:

"Mẹ thấy da mặt của con căng thẳng, khó trách hai đứa cãi nhau, là con làm Mạn Nhi ủy khuất.”

Tần Trạch Uyên: “......”

Anh cười giận dữ.

Lưu Cúc Lan tức giận dùng thìa đánh tới: "Tốt, dám cười nhạo lão nương!"

Chu Sở Sở cười ra tiếng, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người nào đó, nên cô lập tức trở nên nghiêm túc, kéo mẹ chồng lại.

"Ồ, cha mẹ, cha mẹ hiểu lầm rồi, anh ấy cho con rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng gần đây con phải tích trữ một số thứ, tiêu hết tiền rồi."

Lưu Cúc Lan chưa bao giờ thân mật với con dâu như vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào hơn cả ăn mật.

Liếc xéo đứa con trai một cái.

“Nhìn đi, nhìn xem, vợ con còn đau lòng cho con, còn lên tiếng thay con, con thử nhìn lại mình đi!”

Tần Trạch Uyên cảm thấy rất ủy khuất: “Con không phải là con ruột của cha mẹ?”

“Con. Cái rắm ý.”

Ngôi nhà này hiếm khi có khung cảnh ấm áp như vậy.

Một gia đình sáu người, không nói là rất hòa thuận nhưng lại dùng bữa tối đơn giản vừa nói vừa cười.

Trong khoảng thời gian này, mặt Chu Sở Sở cười tươi, kiên nhẫn cho hai đứa con ăn.

Hai đứa trẻ mừng rỡ đến mức ăn nhiều hơn bình thường hai bát.

Sau đó, chúng đòi Chu Sở Sở ngủ với mình.

Sau đó bị cha mẹ chồng khuyên đi, nhường lại không gian cho hai vợ chồng.

Tần Trạch Uyên cởi cà vạt, đến gần Chu Sở Sở, một đôi mắt phượng sắc bén dò hỏi:

“Bây giờ có thể nói chuyện được rồi chứ?”

Khí tức của Tần Trạch Uyên quá lớn, dường như mỗi tấc phòng đều tràn ngập khí thế của anh, khiến tim cô đập mạnh.

Từ "mạnh mẽ" được phản ánh rõ ràng ở anh.

Hai người ở rất gần nhau.

Hơi thở của anh từ trên xuống dưới phả vào cổ cô.

Cổ cảm thấy ngứa ngáy.

Hai người tương kính như tân cách đây năm năm, nhưng đối với Chu Sở Sở thì đó đã là mười lăm năm trước.

Quen biết bao mà cũng lạ lùng biết bao.

Bang! Bang! Bang!

Tim cô đập thình thịch, mặt và tai đỏ bừng.

Tần Trạch Uyên ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của Chu Sở Sở, chợt nhận ra hai người có chút thân thiết.

Ở khoảng cách này trước đây, lẽ ra cô đã đẩy anh ra từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ!