Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế Ôm 10 Vạn Ức Vật Tư, Người Nhà Ngồi Vây Quanh Ăn Lẩu

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho đến khi Chu Sở Sở vì lý do đặc biệt đính hôn với Tần Trạch Uyên.Để thể hiện sự trang trọng, nhà họ Tần đã tổ chức lễ đính hôn hoành tráng, mời những người nổi tiếng ở Hải thị đến tham dự.

Gia đình Tôn Khải Hiên cũng được mời đến. Khi biết cô là vợ chưa cưới của Tần Trạch Uyên, thái độ của hắn ta đối với cô đột nhiên trở nên ấm áp và quan tâm.

Cô bị mê hoặc và nhiều lần muốn hủy bỏ hôn ước với Tần Trạch Uyên.

Nếu không phải trong lúc say rượu đó, có quan hệ với Tần Trạch Uyên, sau đó mang thai đôi, thì cô đã từ hôn vào ngay lúc ấy.

Nhưng cô đang mang thai, nhà họ Tần dù thế nào cũng không chịu hủy bỏ hôn ước. Họ đã bao dung cô bằng mọi cách, hao tốn 1 ức để cho cô một lễ cưới hoành tráng.

Đám cưới hoành tráng của cô được mệnh danh là đám cưới huyền thoại ở Hải thị và cho đến nay vẫn chưa có ai vượt qua được.

Nhưng như vậy, Tôn Khải Hiên vẫn như cũ treo lên người cô.

Sau khi cô có thai, cô không muốn mình không rõ ràng nên cắt đứt liên lạc, hắn ta lại chạy đến bên cô, khóc lóc thảm thiết, nói rằng hắn ta không thể mất cô, nếu mất cô, hắn ta sẽ chết.

Sau đó, cô mơ mơ hồ hồ lại liên lạc với hắn ta.

Sau đó, hắn ta dụ dỗ cô xin Tần Trạch Uyên nhường nhiều dự án, khiến nhà họ Tôn trở nên giàu đến chảy mỡ.

Một gia đình hạng ba đang suy tàn đột nhiên trở thành quý tộc mới sau khi Tần Trạch Uyên tiết lộ một vài thứ.

Nhìn theo hướng này, cô chỉ có lòng tốt với Tôn Khải Hiên chứ không có hận thù!

Nhưng kết quả thật là tuyệt vời!

Cô đã phải trả giá đắt cho sự ngu ngốc của mình!

Sau khi tận thế ập đến, Tôn Khải Hiên đã cầu xin cô cho vào ở tiểu khu giàu có này, vì có an ninh tốt, các biệt thự đều được xây dựng theo tiêu chuẩn cao.

Nghĩ rằng ở nhà còn nhiều chỗ nên cô đồng ý.

Kết quả đưa tới một con sói mắt trắng.

Tôn Khải Hiên không đến một mình, mà hắn ta dẫn cả gia đình đến ở!

Tần Trạch Uyên nổi trận lôi đình, giận dữ mắng mỏ một nhà này là lòng lang dạ thú, nhưng hai ông bà lão nhà họ Tôn lại quỳ trên mặt đất cầu xin cô.

Cô và Tần Trạch Viễn cãi nhau lớn, hai người ngủ riêng phòng.

Trước khi tận thế, anh đã làm việc quá sức, cơ thể bị quá tải, bị sốt cao nên trở nên ốm yếu.

Đêm hôm đó, bịch một tiếng, anh từ lầu hai ngã xuống.

Mọi chuyện trở nên tồi tệ kể từ đó.

Nguyên nhân khiến anh ngã xuống là do bị Tôn Khải Hiên đẩy!

Lại sau này, lại sau này......

Cô không thể nghĩ tới chuyện đó nữa, nếu không cô sẽ phát điên, phát điên mất!

Cô nắm chặt tay đến mức móng tay cào xước tấm lụa ga giường.

Một quả cầu ánh sáng xanh tràn ngập cơ thể.

Phải rất lâu sau, cô mới nở một nụ cười, nụ cười vừa đẹp vừa khát máu như Tu La.

Nhìn cái tên này thêm một giây nữa là cảm thấy buồn nôn nên cô đã trực tiếp chặn hắn ta lại.

Đinh linh linh!

Chuông điện thoại vang lên.

Lại là hắn!

Âm hồn bất tán!

Chặn thêm một lần nữa.

Ngủ.

Chu Sở Sở suốt đêm không thể ngủ ngon vì sự xui xẻo quấy rầy này.

Trong giấc mơ, cô mơ thấy tất cả những chuyện xảy ra khi Tôn gia chuyển đến ở. Đúng là tu hú chiếm tổ, đảo khách thành chủ.

Đầu tiên hắn ta ăn đồ ăn của cô, nhưng sau đó lại cho cô và chồng cô ăn đồ hôi thối.

Để cô làm việc nhà cho họ, đánh đập và mắng mỏ nếu cô không làm hài lòng.

Tần Trạch Uyên không ngừng phản kháng, tính toán đem bọn họ đuổi đi, nhưng cơ thể anh đã suy yếu đến kịch liệt.

Lại còn ăn những đồ ăn ôi thiu nên dinh dưỡng không đầy đủ, một người đàn ông cao lớn như vậy lại gầy chỉ còn mỗi xương sườn.

Sau đó lại bị Tôn Khải Hiên đẩy xuống lầu té gãy chân, không kịp trị liệu, lại bị họn họ đánh liên tiếp, máu me khắp người, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên hốc hác, da cũng bị tổN thương.

Hận!

Hận!

Cô hận!

Hận bọn họ, càng hận cả chính mình mắt mù tâm cũng mù.

Kiếp này cô sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự nữa, cô sẽ khiến tất cả phải trả giá.

Cô ngủ không ngon nên đã dậy lúc 6 giờ sáng.Bố mẹ chồng đã sớm nhắn tin.

"Có chuyện xảy ra, sẽ về nhà vào lúc 4 giờ chiều."

"Được rồi, vậy mọi người chậm một chút, chú ý an toàn."

Sau khi trả lời tin nhắn, trước khi bọn trẻ về đến nhà, cô quyết định đi mua sắm để lấp đầy không gian.

Không biết khi nào ngày tận thế sẽ kết thúc. Có rất nhiều thứ cần được sử dụng nên mọi khía cạnh đều phải được cân nhắc.

Thời gian là cấp bách, không thể lãng phí.

Chu Sở Sở lập tức đến ra gara.

Nhưng tình cờ nhìn thấy bà lão họ La đang đứng ở cửa nhìn vào.

Nhìn thấy Chu Sở Sở tức giận đi ra, mắt tam giác trợn ngược, đôi gò má cao chót vót như có thể có thể gϊếŧ chết người vậy.

Bà ta âm dương quái khí nói: "Lợn thô không ăn được trấu tốt. Sân nhà đẹp thế mà lại trồng toàn những thứ rau hèn mọn này! Buồn cười thật!"

"Làm phu nhân hào môn mà cũng không biết, khó trách mỗi ngày đều cùng chồng cãi nhau!"

Bà lão họ La này không phải là người trong khu này, nhưng con gái của bà ta lại là một người Kim ốc tàng kiều của một người đã có gia đình.

Con gái bà ta đã đưa bà ta về chăm sóc, còn coi mình như một quý phu nhân.

Người này lưỡi dài, mỗi ngày đều hỏi thăm tin tức, không biết làm sao biết được tài sản của chồng cô, mỗi lần đều không biết xấu hổ đưa con gái đến nhà.

May là mẹ chồng Lưu Cúc Lan đối với bọn họ sắc mặt cũng không thay đổi, kêu bảo vệ tới đuổi họ.

Nhưng bà ta không chịu nhượng bộ, thỉnh thoảng lại tới đây, chỉ cần có động tĩnh gì là không thể thiếu mặt bà lão này được.

Biệt thự cô ở nằm ở cuối khu dân cư, phải mất ít nhất nửa tiếng mới đến được đó.

Kiếp trước Chu Sở Sở rất ác liệt đối với Tần Trạch Uyên, nhưng lại rất nhẫn nại với những người lớn tuổi này, sẽ không nói lời khó nghe với họ.

Tuy nhiên, lòng tốt của cô chẳng là gì cả, có những người lúc trẻ chẳng ra gì, khi về già cũng chẳng phải thứ gì tốt.

Sống lại một đời, cô sẽ không nuông chiều nữa.

"Ở đâu ra đây, cư ba ba cái miệng đầy phân, phun đầy hôi thối vào mọi người."

"Chó ngoan không cản đường, cút."
« Chương TrướcChương Tiếp »