Chương 10

Ở một biệt thự khác, Lâm Sương nhìn thấy tin nhắn của Chu Sở Sở, tức giận đến đấm mạnh vào giường.Không cẩn thận đánh thức ông già béo đang ngủ cạnh mình.

Ông già đứng dậy tát cho cô ta một cái:

"Đêm khuya không ngủ, nói chuyện với dã nam nhân nào vậy?"

Lâm Sương che mặt, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Nhưng lại ngoan ngoãn rúc vào.

"Lão gia, sao em dám tán gẫu với tên dã nam nhân nào? Là bạn thân Chu Sở Sở của em cãi nhau với chồng, hai người đang tranh cãi chuyện bán quần áo!”

Ông lão nghe thấy Chu Sở Sở, trong đầu hiện lên hình ảnh mỹ nữ.

Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười không rõ.

"Người bạn thân nhất của em nhìn không tồi. Chẳng trách cô ấy có thể thu hút được một người đàn ông như Tần Trạch Uyên.”

"Được rồi, đi ra phòng khách nói chuyện đi. Đừng quấy rầy giấc ngủ của anh."

Lâm Sương cố chịu đựng buồn nôn, hôn lên khuôn mặt mập mạp của người đàn ông, sau đó cầm điện thoại di động trong tay nhanh chóng đi vào phòng khách.

Cô ta nhìn những bức ảnh trong vòng bạn bè của Chu Sở Sở, càng nhìn càng ghen tị và tức giận.

Đáng chết!

Đáng chết!

Cô ta tệ hơn người phụ nữ ngu ngốc kia ở điểm nào?

Tại sao cô có thể có được một người chồng hoàn hảo như vậy nhưng cô ta lại chỉ có thể gả cho một lão già ghê tởm!

Tại sao cô tùy tiện thì có nhiều hàng xa xỉ như vậy, mà cô ta dùng hết công phu, lão nam nhân kia mới mua cho cô ta một cái!

Tại sao cô không phải làm gì mà mỗi tháng tiền tiêu đều không hết?

Không cam tâm!

Không cam tâm!

Sẽ tuyệt vời biết bao nếu những bộ quần áo này được mặc trên người cô ta.

Nếu mang chiếc túi cá sấu bạch kim đó đi dự tiệc tối với các chị em, chắc họ sẽ hâm mộ cô ta lắm!

"Đưa cho tớ tất cả quần áo và túi xách của cậu, nhớ giảm giá cho tớ nữa đấy."

Điều Chu Sở Sở chờ đợi chính là lời nói này của cô ta.

"Được rồi, túi quần áo này tổng cộng là 4000 vạn. Tớ đưa cho cậu mức giá này là vì cậu là bạn tốt của tớ đấy!"

4000 Vạn!!

Lâm Sương sửng sốt, cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!

Đang lúc cô ta chuẩn bị nói chuyện thì lại có một tin nhắn khác từ Chu Sở Sở truyền tới.

"Không thể nào, không thể nào. Cậu đã kết hôn với Lão Tống được vài năm rồi, ngay cả số tiền này mà ông ấy cũng không bỏ ra được cho cậu?"

Lâm Sương tức giận đến nắm chặt hai tay, móng tay bấm vào da thịt, máu chảy ra.

Tên khốn già đó luôn đề phòng cô ta, thà đưa tiền cho vợ cũ cũng không đưa cho cô ta!

Cô t vất vả lắm mới thượng vị thành công, vậy làm sao cô ta có thể từ bỏ vinh quang và sự giàu có mà mình đã có được?

"Đương nhiên... đương nhiên có! Sở Sở, cậu chờ một chút.”

Lâm Sương bắt đầu tìm người vay tiền, thế chấp bất động sản, vay tiền trực tuyến…

Chu Sở Sở tiễn mấy người muốn mua quần áo đi, chờ Lâm Sương đưa tiền cho cô.

Với tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để có được tiền.

Đây cũng là giới hạn mà cô ta có thể làm được!

Bản thân cô ta không có nên phải mượn một số thủ đoạn đặc biệt. Một khi sự việc bại lộ, cô sẽ chờ đợi màn kịch hay này!

Hơn nữa, sau khi ép khô Lâm Sương, cô ta sẽ không thể chuẩn bị được vật tư trước ngày tận thế.

Nhưng đừng lo lắng, đây chỉ là sự khởi đầu!

Đinh!

[Có tin nhắn từ chồng.]

Ghim nó lên trên cùng, thêm một ngôi sao làm lời nhắc nhở, Chu Sở Sở lập tức bật điện thoại lên.

Tin nhắn của Tần Trạch Uyên tràn ngập sự tức giận.

"Là anh phá sản hay không nuôi nổi em? Tại sao em lại bán quần áo trên WeChat?"

Chu Sở Sở lập tức đáng thương an ủi:

"Chồng ơi, em thật sự thiếu tiền."

“Anh có thể cho em một ít tiền để tiêu được không?”

Tần Trạch Uyên nhíu mày, não vô cùng đau đớn, một số mảnh vỡ không thể tưởng tượng được liên tục tràn vào trong đầu anh, khiến não đau như bị tách ra.Những bức ảnh này đều có hình ảnh của Chu Sở Sở.

Nhưng lại không phải cái gì tốt lành, khiến người ta giận đến sôi máu.

Cô bắt ép cha mẹ anh đưa bọn nhỏ về nông thôn.

Sau đó tận thế đến.

Anh bị người ta hãm hại phải cắt mất hai chân.

Cha mẹ chết.

Bọn nhỏ chết.

Cô đã cãi nhau kịch liệt với anh, thây ma tấn công cô, anh vì bảo vệ cô nên bị thây ma cắn.

Sau đó, anh biến thành tang thi vương.

Cô không còn nhận ra anh nữa, cùng với kẻ thù tấn công anh.