Chương 1

“A!”Chu Sở Sở hét lên một tiếng, mồ hôi nhễ nhại từ trên giường ngồi dậy.

Nỗi đau bong da lóc xương luôn ở đó.

"Hô hô!"

Cô hít sâu hai cái, đột nhiên ngơ ngẩn.

Ừm?

Không có cảm giác đáng sợ như nghẹt thở. Chạm vào mũi một cái, nó vẫn còn đó.

Hô hấp thông thuận, thoải mái!

Đã lâu rồi cô không còn thở dễ dàng như vậy, kể từ khi mũi cô bị những người đó làm hỏng và cắt bỏ, cô chỉ có thể hít thở một chút không khí khi vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Thật là khó chịu!

Nhưng bây giờ, thật tuyệt khi được thở một cách tự do.

Mũi vẫn còn đó, thật tuyệt!

Đôi mắt cô dần dần tập trung, nhìn thấy một đôi bàn tay trắng trẻo, mềm mại

"Tay của tôi!"

Cô gần như khóc vì sung sướиɠ. Đôi tay của cô đã bị chặt đứt, những vết thương đó không thể lành lại, suốt ngày để lộ xương mủ trên cả hai cổ tay.

Da của cô cũng bị tổn thương nặng nề trong quá trình thí nghiệm.

Nhưng bây giờ, đôi tay của cô đã trở lại, làn da vẫn tinh tế, trắng nõn như thế.

Cảm giác thật tuyệt khi được bao phủ, bảo vệ bởi làn da, không còn cảm giác như bị hàng nghìn mũi kim đâm do tiếp xúc với không khí nữa!

Mũi vẫn còn đó, tay vẫn còn đó, nhưng những chỗ khác thì sao!

Mái tóc đen dày, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng!

Không bị rụng tóc do tiêm độc tố!

Khuôn mặt mịn màng như trứng gà bóc, không hề nổi đầy vặn vẹo gân xanh cùng khối u ác tính!

Cổ thanh tú duyên dáng, không sưng tấy như cóc!

Cơ thể mềm mại, vòng eo có thể nắm được, cặp đùi thon gọn…

Tất cả đều còn, đều trở về.

Điều quan trọng nhất là bây giờ cô đã khỏe mạnh, khỏe mạnh từ trong ra ngoài, nội tạng còn nguyên vẹn…

Đây chính là điều cô hằng mong đợi trong bao giấc mơ nửa đêm!

Tất cả đã trở lại!

Cô bật dậy chạy thật nhanh, vừa đi vừa nhảy.

Hưng phấn, kích động!

Cô đưa tay sờ lên mắt, có thể nhìn thấy, có thể nhìn thấy!

Không còn bóng tối vĩnh cửu!

Cô sẽ không còn là một con người nằm trên giường thí nghiệm, để những người đó tiến hành vô số thí nghiệm trên người mình nữa!

Không còn biên giới không bao giờ kết thúc!

Cô vui đến mức lặng lẽ khóc, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống. Nước mắt cũng quý giá biết nhường nào!

Chỉ khi mất đi mới hiểu được quý giá.

Nhìn xung quanh, có một chiếc tủ quần áo bốn cánh bằng gỗ cẩm lai, trên giường là một chiếc chăn lụa mềm mại, một chiếc bàn trang điểm chứa đầy những mỹ phẩm đắt tiền rực rỡ.

Đây là khung cảnh mà cô trân trọng trong ký ức. Đó là ngôi nhà không còn thuộc về cô kể từ ngày cô mở cửa!

Cô ý thức được một việc.

“Mình, trọng sinh?”

Quá vui mừng vì có được cơ thể hoàn chỉnh, cô đã trì hoãn việc nhận ra vấn đề trong suốt 15 phút.

Sau đó, một làn sóng ngạc nhiên tràn ngập.

“Mình trọng sinh!”

Nhận ra điều này, đôi mắt cô mở to.

Cô được tái sinh, phải chăng tất cả những gì cô đã mất vẫn còn đó!

Những thứ mà ban đầu cô khinh thường, ghét bỏ, oán hận đều vô cùng quý giá….

Cha mẹ chồng, bọn nhỏ, còn có anh ấy!

Tất cả họ vẫn còn đó!

Cô không bao giờ muốn mất họ nữa!

Lần này, dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ cùng họ sống sót trong tận thế, cả gia đình sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn!

Cô sẽ không bao giờ mắc phải những sai lầm tương tự ở kiếp trước nữa!

Chu Sở Sở đi chân trần chạy ra khỏi phòng.

Cô gọi ra hai cái tên khiến cô run rẩy trong lòng.

“Hạo Hạo!”

“Hi Hi."

Hai đứa con của cô là cặp song sinh năm nay đã được 4 tuổi.

Hai đứa con đáng yêu từng bị coi là gánh nặng của cô, bởi vì cô chán ghét người chồng mà chán ghét cả hai đứa bé đáng yêu.

Toàn bộ biệt thự trống rỗng, không có phản hồi, chỉ có đèn cảm biến bật lên do tiếng chạy của cô.

“Hạo Hạo, Hi Hi."

Cô mở các phòng nhưng không thấy bóng dáng đứa trẻ đâu cả.

Cơn hoảng loạn tột độ một lần nữa bóp nghẹt trái tim cô, khiến cô gần như không thể thở được.

Chẳng lẽ cô trùng sinh trễ rồi?

Hai đứa bé đã đi theo ông bà nội rồi?

Reng reng reng!

Chuông điện thoại vang lên.

Cô chạy vội về phòng, chộp lấy chiếc điện thoại, tay run run nhìn ngày tháng trên điện thoại.

Ngày 23 tháng 9 năm 2035.

Đây là một tháng trước ngày tận thế!

Cô nhớ ngày hôm đó cô và chồng Tần Trạch Uyên đã cãi nhau lớn, chồng cô tức giận đến mức đi đến công ty.

Cha mẹ chồng sợ cô nổi giận nên đã đem hai đứa con về tạm ở nhà trọ.

Sợ cô suy nghĩ nhiều nên gọi điện về.

Tuy nhiên, kiếp trước cô đang loay hoay thì thấy điện thoại đổ chuông liên tục nhưng không trả lời.

Bây giờ, cô nhấc máy ngay lập tức.