Chương 20

Cậu ta tiện tay lau khô con dao trên quần áo thi thể, trở lại trả cho Lâm Tam Tửu—Thấy mặt cô nhăn lại, Lư Trạch đành phải thở dài nói: “Em biết nhìn thì rất không thoải mái, nhưng rốt cuộc là không thể mặc kệ đúng không?”

Lâm Tam Tửu gật đầu, nhận lại con dao.

Cho dù người đó vẫn hơi giữ được hình người, nhưng rõ ràng là không thể cứu được nữa—coi bộ sau này phải cố gắng quen thuộc cảnh tượng thế này mới được. Lâm Tam Tửu vừa tiếp tục cất bước, vừa cố nhịn xuống từng đợt phun trào từ dạ dày—dù gì việc này cũng khác hẳn so với gϊếŧ người tự vệ.

Không biết có phải Khổng Vân đau buồn qua mức hay không mà hình như chị ta vẫn không đuổi theo, ba người chạy thẳng vào siêu thị, hữu kinh vô hiểm, nhanh chóng đóng cửa sắt lại. Khóa lại được rồi, Lâm Tam Tửu mới trượt xuống mặt đất từ trên cánh cửa, thở phào.

Marsa cầm tới vài chai nước, chia cho mỗi người một chai. Chị ấy cũng lấy ra chai thuốc tang cường sức mạnh ban nãy tranh thủ tóm được, đặt lên kệ hàng bên cạnh làm vật chiếu sáng— Cũng phải nói, đúng là tốt hơn nến nhiều, một góc siêu thị cứ như vừa thắp sáng một cái đèn huỳnh quang.

Sauk hi nghỉ ngơi vài phút, ý nghĩ Lâm Tam Tửu không thể không nghĩ tới trang giấy ban nãy: “Đúng rồi, cái thứ lúc nãy chúng ta tìm được...”

Cô vừa nói vừa lấy trang giấy ra. Hai người còn lại cũng ngay lập tức tập trung, ánh mắt đều dồn lên trang giấy.

Chữ viết bên trên trang giấy có thể thấy được trong ánh sáng bạc— Do ban nãy gặp phải kha khá chấn động, bốn góc giấy đều đã bị Lâm Tam Tửu nắm nhàu.

【VISA/ Thị Thực 】

Placeofissue Nơi Phát Hành: Hắc Tử Thành

ValidDestination Mục Đích Có Hiệu Lực: Địa Ngục Cực Nóng

ValidFrom Thời Gian Hiệu Lực: Sáu tháng trước khi Đại Ngục Cực Nóng giáng lâm

Thị Thực này được phát hành từ thị cơ quan thị thực của Hắc Tử Thành

Cho dù đã xem qua một lần rồi, Lâm Tam Tửu vẫn có hơi không biết nói gì—Cô đưa tấm thị thực này cho Lư Trạch và Marsa, trên mặt hai người họ cũng biểu lộ dáng vẻ nghi hoặc khó hiểu.

“Em không hiểu… Lúc bọn em đến đây, cũng không có thị thực gì cả, vẫn đến đây được mà?” Lư Trạch thì thào lặp lại vài lần, lật qua lật lại mà nhìn tờ thị thực trong tay.

“Thật ra nghĩ lại thì, em và hắn không giống nhau.” Lâm Tam Tửu dừng một chút, có hơi đăm chiêu. “Hai người nhất định phải ở đủ 14 tháng, mới có thể tiến tới một không gian đã biến dị khác, còn thời điểm Nhậm Nam đi vào thế giới của chị, nơi này vẫn tốt lành không có biến dị...”

COi bộ thị thực không chỉ có thể chỉ định địa điểm đến, còn có thể khiến người tiến tới trước khi biến dị sao?

Marsa chỉ vào hàng “JourneyPerformed” ở sau lưng thị thực, nhẹ giọng giải thích: “Nhậm Nam đúng là đến đây bằng tấm thị thực này.”

“...Mấy người chưa từng nghe về chuyện thị thực này đó sao?” Mặc dù xem ra không có hy vọng gì, Lâm Tam Tửu vẫn hỏi thử mọt câu xem sao.

Quả nhiên, hai người đều lắc đầu. Lư Trạch trải tấm thị thực lên mặt đất, chăm chú nhìn nó, cười khổ nói: “Nếu biết có thứ này, lần trước bọn em đã không cần bị bom đánh thức.”

Nói cũng đúng—Lâm Tam Tửu cúi đầu, cảm thấy vô cùng kì diệu trong lòng.

“Trước tiên bỏ qua tên họ Nhâm đó làm sao lấy được thị thực, nhưng vào trước sáu tháng đúng là một ưu thế.” Lư Trạch chậc lưỡi, nói với Lâm Tam Tửu: “Chị có thể chuẩn bị ngay từ lúc tất cả còn bình tĩnh, dù là dự trữ vật tư, hay huấn luyện thể chất... Cơ hội sinh tồn của chị sẽ hơn nhiều so với những người khác trong thế giới.”

Điều này cũng đúng— “Nhưng chị cảm thấy, thị thực này đối với Nhậm Nam thì hữu dụng một chút… Cho dù chúng ta chuẩn bị xong, thì vẫn không thể cam đoan không có gì xảy ra. Nhưng với năng lực kia của hắn, nhiều thêm sáu tháng, chính là cả đống giá trị tiềm lực đó.” Nhớ lại nửa năm bản thân bị lừa cho đầu óc quay cuồng, trên mặt Lâm Tam Tửu bất chợt hiện lên một nụ cười lạnh tự giễu.

Lư Trạch thở dài một hơi, như thể rất trưởng thành mà vỗ vai Lâm Tam Tửu an ủi.

“Không biết hắn lấy được thị thực kiểu nào, giờ chúng ta muốn hỏi cũng không có chỗ mà hỏi rồi.” Marsa hí hoáy tờ giấy trong tay giống như không cam lòng.

“Tài sản của hắn cũng không nhiều, coi bộ không giống đã đi qua nhiều nơi…” Lư Trạch bỗng nhiên ánh mắt sáng rỡ, cười nói: “Nếu chúng ta tìm được cơ quan thị thực của Địa Ngục Cực Nóng, có khi lại có thể tiếp tục sinh tồn với nhau, không cần bị dịch chuyển tách ra nữa!”

Vùng vẫy cầu sinh bên trong vô cùng vô tận thế giới, mỗi người bên cạnh bản thân đều giống như bèo nước, đến rồi lại đi— Đây đúng là một chuyện khiến người khác cảm thấy mệt mỏi. Hiếm lắm mới gặp được người hợp nhau ăn ý, nếu có thể trở thành đồng đội, đúng là tốt không còn gì bằng!

Vấn đề là phải làm sao để tìm được cơ quan thị thực này—Trong đầu mấy người đồng thời xuất hiện ý nghĩ này. Lâm Tam Tửu đang định nói chuyện, bất chợt nghe thấy tiếng cửa sắt của siêu thị bị gõ theo cách không nặng không nhẹ.

“Mấy người ở đây phải không? Mở cửa ra đi.”

Trong giọng nói của Khổng Vân vẫn còn lưu dấu vẻ khan khan và sụt sịt do khóc thét, nhưng âm sắc đã trở nên thoải mái hơn rồi.