Mọi người ăn xong bữa tối, vào trong xe quân dụng nghỉ ngơi. Bên ngoài có người thay phiên gác đêm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ghé vào ngực Lục Thời Minh, nhìn ra ngoài xe ngắm vầng trăng tròn vạnh vạnh bên ngoài. Đột nhiên, một cái đầu nhô lên trước cửa sổ xe, lại thêm cái đầu nữa. Hai kẻ này hiển nhiên không ngờ được dễ dàng như vậy mà mắt đối mắt với người trong xe.
Bầu không khí vô cùng tĩnh lặng lộ ra sự kỳ quái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ một lát rồi cầm cái búa nhỏ bên cạnh gõ xuống.
"A!" Kẻ đầu tiên ôm đầu ngồi xuống.
"A!" Kẻ thứ hai ôm đầu ngồi xuống.
Lại không ngờ cái đầu thứ ba, thứ tư, thứ năm ló ra. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng gõ, chơi trò đập chuột vui quên trời đất.
Nhìn thấy cái búa nhỏ, năm kẻ kia tức giận. Bọn chúng là nhóm cướp vô cùng hung ác đấy nhé.
Đám cướp đồng loạt lấy súng ra, bao vây xe quân dụng.
"Để lại đồ đạc và phụ nữ của chúng mày lại."
Đám cướp vừa tức giận vừa phách lối nói lớn.
"Suỵt, suỵt..." Tô Nhuyễn Nhuyễn cầm búa, sợ hãi dùng tay ra hiệu cho đám cướp, "Suỵt..."
Bọn cướp càng thêm phách lối, "Đừng ép bọn tao ra tay! Nhanh lên! Đặt hết đồ vào đây!" Chúng ném một cái túi vải ra, "Để cả phụ nữ vào đây!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nhân nhượng cho xong chuyện, chui vào. Nghê Mị nghĩ rồi nghĩ, cũng chui vào theo.
Mọi người:...
Tự giác như thế lần đầu thấy đấy.
Nghê Mị ngồi bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi hỏi: "Như vậy là được rồi sao?"
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, có hơi căng thẳng, may là có tiền bối ở đây.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng vô cùng căng thẳng, "Hẳn là được rồi, tôi sợ có người chết."
Nghê Mị gật đầu ra vẻ ra đã hiểu.
Bên kia, đám cướp đắc ý nhìn chằm chằm Nghê Mị và Tô Nhuyễn Nhuyễn, cười nói: "Các em biết là tốt, ngoan một chút. Các anh đây sẽ đối xử nhẹ nhàng với mấy em."
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu. Hi vọng mấy người có thể toàn thây.
Bọn cướp nở nụ cười đầy hèn mọn, cảm thấy vô cùng hứng thú với Tô Nhuyễn Nhuyễn da thịt non mềm vừa nhìn đã biết là cực phẩm. Bọn chúng quên luôn cả tiền, đi đến kéo hai cô gái ra.
Đột nhiên, một cây dây leo xuất hiện, đâm thủng cánh tay của những tên cướp, không bỏ sót một tên nào, đâm xuyên qua bọn chúng như cây kẹo hồ lô ngào đường.
Đám cướp: Còn chưa bắt đầu, đã kết thúc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Đã bảo mấy người yên lặng chút rồi. Nhìn đi, đánh thức Đại Ma Vương rồi kìa. May là không xảy ra án mạng.
Trong xe quân dụng, người đàn ông khó chịu vì bị đánh thức ngồi dậy. Hắn hơi co chân, chiếc rìu trong tay lóe lên. Mái tóc đen hơi rủ xuống, che nửa gương mặt. Môi đỏ, da trắng, dưới ánh trăng lộ vẻ yêu dã, lạnh lùng.
Trong không khí có mùi máu tươi nhưng đối với khu Tứ Bất Quản mùi này đã trở thành mùi vị quen thuộc.
Bọn cướp nằm dưới đất k.u rên, đâu còn bộ dạng phách lối như vừa rồi.
Lục Thời Minh xuống xe, chậm rãi đi qua, tùy ý đạp lên tay một tên cướp, lại đúng chỗ bị dây leo đâm thủng.
"A!"
Tên kia kêu lên đầy đau đớn.
"Thật là ồn ào."
Hắn khó chịu nhấc tay, dây leo ngoan ngoãn trói đám cướp lên gốc bên cạnh.
"Như vậy có quá tàn nhẫn không?"
Nhìn cảnh máu me đó, Chu Diễm có chút không đồng ý.
Lục Thời Minh nhíu mày, "Ồ? Vậy cậu muốn đợi đến khi bọn chúng cướp gϊếŧ hϊếp chúng ta mới cảm thấy không tàn nhẫn?"
Chu Diễm ngậm miệng.
Lục Thời Minh lại nhìn bọn cướp, dây leo nhanh chóng phồng to, xé rách miệng vết thương, máu thịt mơ hồ, những tên cướp càng kêu thảm thiết.
Lục Thời Minh thờ ơ nói: "Con mồi đưa tới cửa, đúng lúc có thể thu hút Zombie."
"Làm như này thật sự có tác dụng sao?" Tô Nhuyễn Nhuyễn chui ra khỏi túi vải, nhìn đám cướp người đầy máu me bị trói ở cây, hỏi.
"Con Zombie kia sao có thể ngu ngốc như vậy, cái bẫy rõ ràng như vậy mà còn xông..."
Chu Diễm chưa nói xong bỗng một Zombie từ trong rừng cây xông tới. Nó quơ quơ cánh tay, vô cùng hưng phấn chạy về phía bọn họ.
Từ thân hình mập mạp của con Zombie đáng thương này có thể biết được cuộc sống lang thang ba bữa không đủ vất vả đến cỡ nào.
Đến rồi!
Chu Diễm nheo mắt lại, nhanh chóng cầm lấy súng chứa vắc xin. Chu Diễm là một tay thiện xạ nhưng vắc xin không thể tiêm vào cơ thể con Zombie kia. Khi kim tiêm nhỏ mảnh chọc vào da nó vậy mà lại bị gãy rồi rơi xuống đất.
Nghê Mị lập tức nói: "Không được, một trong ba dị năng của con Zombie này là mình đồng da sắt. Không thể bắn súng vắc xin được!"
Chu Diễm nhíu mày, lần lượt thử mấy vị trí nữa nhưng không thể tiêm được vắc xin vào. Nghê Mị quan sát con Zombie kia, lại nhìn Chu Diễm rõ ràng đang cuống cả lên, bỗng vui mừng nói: "Cổ! Cổ của nó!"
Vừa rồi Chu Diễm đã mấy cây kim chứa vắc xin, nó đều không quan tâm, chỉ khi có cây kim suýt đâm vào cổ nó, nó mới dùng tay chặn. Điều này đã bị Nghê Mị phát hiện.
Chu Diễm nhanh chóng di chuyển, nhắm trúng vào cổ của Zombie. Nhưng nó đã có sự cảnh giác, dường như biết được nhược điểm của mình ở chỗ đó. Nó thậm chí còn biết dùng tay che cổ của mình.
Chu Diễm thử hết năm phút, bất đắc dĩ nói: "Súng vắc xin không thể bắn được. Nó rất thông minh." Nói xong, Chu Diễm cắn răng, cầm luôn kim tiêm xông tới, chuẩn bị đánh giáp lá cà với nó.
Hiện tại Chu Diễm cũng là một dị năng giả có ba sức mạnh. Nhưng hiển nhiên con Zombie này mạnh hơn Chu Diễm. Chu Diễm che lại cánh tay bị Zombie làm bị thương của mình, phun ra một ngụm máu.
"Cậu không sao chứ?"
Làm một kẻ vô tích sự, Tô Nhuyễn Nhuyễn tự giác đảm nhiệm công việc chữa trị cho cả đội, cô cầm nước sát trùng đi tới, đổ mạnh xuống.
"Có hơi đau..." Chu Diễm mặt nhăn nhó che miệng vết thương của mình, nhìn lọ nước sát trùng loáng cái đã hết phân nửa, răng cắn muốn nát, lại còn cậy mạnh nói: "Không sao."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Nhìn cậu đâu giống không sao, mà giống bị táo bón hơn.
Chu Diễm:...
Lục Thời Minh đang dùng dây leo trói chặt bọn cướp khiến bọn chúng phải kêu lớn ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang sát trùng và băng bó cho Chu Diễm, sắc mặt trầm xuống, bỗng quay đầu, mặt hầm hầm nhìn con Zombie, xách chiếc rìu của mình đi đến.
Con Zombie mới vừa rồi bị Chu Diễm chọc giận, bây giờ đang vô cùng giận dữ. Lục Thời Minh nắm lấy tay nó cắm thật mạnh vào vai mình.
Zombie:??? Sao anh còn giận dữ hơn cả tôi thế?
Tay phải hắn giữ chặt tay con Zombie, tay trái cầm kim tiêm chứa vắc xin, sau đó đâm thật mạnh vào cổ nó.
"A!"
Con Zombie kêu gào khàn cả giọng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe được thanh âm quay đầu, khuôn mặt cô tái nhợt khi nhìn thấy bả vai đầm đìa máu Lục Thời Minh, "Anh chảy máu rồi kìa!"
Lục Thời Minh mặt không thay đổi đi đến trước mặt Chu Diễm, nhìn chằm chằm cậu ta.
Bỏ cái tay của cậu ra.
Chu Diễm cắn răng, mắt đối mắt với Lục Thời Minh.
"Hừ." Hắn cười lạnh một tiếng, buông miệng vết thương ra.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi hét lên, "A a a a! Anh chảy máu rồi!" Sau đó nhanh chóng đưa tay lên che. Thế nhưng vết thương quá sâu, căn bản là không ngừng được. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đưa tay che lại, cuối cùng cũng ngừng chảy máu.
Lục Thời Minh rũ mắt, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn kiễng chân cố gắng cầm máu cho mình, kéo cô lại, đi về phía xe quân dụng. Tay Tô Nhuyễn Nhuyễn còn đặt trên vai Lục Thời Minh, cô lo lắng đi theo hắn, nói nàng một mặt khẩn trương đi theo nam nhân đi, nói: "Anh anh anh anh không đau sao?"
Lục Thời Minh mặt không chút thay đổi nói: "Đau."
Tô Nhuyễn Nhuyễn:... Vẻ mặt này của ngài chỗ nào giống đau? Mặt đơ còn có biểu cảm hơn anh.
Vào trong xe, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng đổ nước linh tuyền lên vết thương của Lục Thời Minh. Mặt Lục Thời Minh u ám, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn lại, "Em còn dám nhìn thứ kia nữa, anh liền để mình chảy máu đến chết!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn:... Ngài đây bao nhiêu tuổi vậy? Còn có loại trẻ con tức giận vì bị cướp đồ chơi là có ý gì?
Với lại thứ kia là thứ gì?
Nhờ tác dụng của nước linh tuyền, vết thương của Lục Thời Minh rất nhanh liền khép lại. Tô Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng cũng bỏ tay mình ra.
Suýt chút thì chuột rút tay.
Lục Thời Minh mặt vô cùng khó chịu ngồi đó, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn một hồi, sau đó đột nhiên nhào tới. Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong không gian.
Không gian rộng lớn đã trở thành nơi bắt đầu của tình yêu giữa Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh, nơi đây đã chứng kiến bao lần hai người ân ái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa rơi xuống đất, lập tức ôm lấy cây táo trong không gian theo thói quen, che lấy eo của mình nức nở, "Anh đã lớn rồi, phải học được cách khống chế bản thân."
Hắn cúi người cười nhẹ, "Thật đáng tiếc, nhìn thấy bé cưng liền không khống chế nổi."
Nhìn người đàn ông nói lời lẳиɠ ɭơ kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ ra vô cùng khó chịu. Cô cảm thấy không nhịn được nữa, sau đó liền nôn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ.
Lục Thời Minh:...
Tô Nhuyễn Nhuyễn nức nở: "Hình như em ăn phải đồ hỏng rồi."
Lục Thời Minh dằn xuống tâm tư của mình, chà miệng, súc miệng cho bé cưng nhà mình, hỏi cô, "Hôm nay em đã ăn gì?"
"Cơm ạ."
"... Mấy chậu."
Tô Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt nói: "Không có mấy chậu."
"Không có mấy chậu là mấy chậu."
Tô Nhuyễn Nhuyễn chột dạ hai tay chọc vào nhau, "Năm sáu bảy chậu..."
Lục Thời Minh đỡ trán, "Sau này mỗi ngày chỉ được ăn ba chậu. Nếu ăn nhiều hơn thì sẽ phạt em vận động."
Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng ngây thơ, "Làm vận động gì?"
Hắn ý vị sâu xa, "Anh nghĩ loại vận động kia."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Tôi làm sao biết được loại vận động anh nghĩ là loại tôi nghĩ? Sao anh biết được loại tôi nghĩ cũng là loại anh nghĩ? Nhỡ may loại vận động anh nghĩ khác loại tôi nghĩ?
Sự thật chứng minh, hai người giống nhau.
Một tiếng sau.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Sụp đổ QAQ
....
Giải quyết xong Zombie, tiện thể dùng bọn cướp làm mồi nhử, quét một vòng Tứ Bất Quản. Cuối cùng, mọi người cũng hài lòng về khu sinh tồn. Mỗi một dị năng giả làm nhiệm vụ từ khu có Zombie trở về đều phải kiểm tra cơ thể kĩ càng để phòng lây nhiễm virus Zombie. Chỉ cần một tiếng đồng hồ là có kết quả kiểm tra. Trong khoảng thời gian này, sẽ có các gian phòng để cho các dị năng giả nghỉ ngơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sờ bụng nhỏ mềm nhũn của mình, vô cùng buồn rầu. Hình như cô mập lên rồi, cô nhất định phải giảm béo, nếu không thì dung nhan tuyệt mỹ của cô sẽ không giữ được mất. Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa buồn bã nghĩ, vừa bắt đầu chậu cơm thứ năm của hôm nay.
Nghê Mị nhìn chậu cơm của Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Tô Nhuyễn Nhuyễn, gần đây khẩu vị của cô không tốt hả?" Tô Nhuyễn Nhuyễn bi thương gật đầu.
Nghê Dương tự mình dẫn người đến đón tiếp, "Chúc mừng mọi người thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."
Nói xong, cô nhận lấy báo cáo kiểm tra cơ thể mà người khác đưa, gật đầu nói: "Cơ thể mọi người đều không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh... Chờ một chút, cái này dương tính là có ý gì?"
Người mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh Nghê Dương nói: "Có nghĩa là mang thai."
Nghê Dương bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là mang thai à..."
Khoan đã? Cái gì mang thai?
Nghê Dương lập tức trợn tròn mắt, nhéo tai Nghê Mị, "Chị đã nói bao nhiêu lần! Bảo em làm tốt các biện pháp an toàn cơ mà! Rốt cuộc là thằng ranh nào làm!"
Ánh mắt lạnh lùng của Nghê Dương lướt qua Chu Diễm. Chu Diễm nhanh chóng khoát tay. Nghê Dương lại đảo mắt qua đám dị năng giả. Đám dị năng giả đồng loạt nói chưa từng làm, chưa từng làm.
Ánh mắt của Nghê Dương dừng lại trên người Lục Thời Minh.
Được rồi, chắc chắn không thể nào là cậu ta.
Lại không ngờ người đàn ông vốn đang uể oải nằm trên sô pha bỗng đứng dậy, "Tôi làm."
"Lạch cạch" một cái, chậu cơm trong tay Tô Nhuyễn Nhuyễn rơi xuống.
Bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ, còn khiến người ta mang thai, online chờ gấp.
Nghê Mị há hốc miệng. Nghê Dương đã bắt đầu cầm súng lên đạn. May mắn thay Tiếu Trệ ôm lấy cô, chỉ vào cái tên trên bản báo cáo nói: "Người mang thai là Tô Nhuyễn Nhuyễn, không phải Nghê Mị."
Ngay tức khắc, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Ai ai cũng thương tiếc, một đóa hoa tốt đẹp như vậy bị tên bi.ến thái kia ngắt không nói, vậy mà còn mang thai!
—————————————