Tìm được Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị, Nghê Dương nói muốn nhanh chóng rời khỏi tòa lâu đài này, mang theo chồng tương lai ngốc nghếch, cậu em trai thiểu năng của chồng cùng với cô em gái thiểu năng của mình.
Nghê Dương:...Đột nhiên cảm thấy mình thật vất vả.
Nhưng Lục Thời Minh lại nói: "Không đi được."
Quả đúng là vậy, dựa vào dị năng của Lục Kiến Nhân, dù cho bọn họ đi tới đâu đều bị ông ta bắt được.
"Ông ta sao phải nhắm vào chúng ta như vậy?"
Nghê Dương nhìn Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh vuốt chiếc rìu trong tay, "Không phải chúng ta, là tôi."
Nói xong, Lục Thời Minh đứng dậy, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nằm cuộn tròn ngủ say bên người, mở miệng nói: "Ngày mai mọi người đi đi."
"Vậy còn cậu?"
Lục Thời Minh không nói lời nào.
Nghê Dương nói: "Chúng tôi sẽ không đi. Lúc trước khi tôi đi tìm Nghê Mị, là mọi người đồng hành cùng tôi. Bây giờ nếu tôi đi thì chẳng phải tôi là người vong ân bội nghĩa sao?"
Lục Thời Minh không khách khí chút nào, nói: "Các người là gánh nặng."
Nghê Dương nghẹn họng, nói: "Chúng tôi đúng là gánh nặng đấy. Được, mai tôi sẽ mang Tô Nhuyễn Nhuyễn đi."
Nghe thấy lời Nghê Dương nói, trên mặt Lục Thời Minh lúc này mới hòa hoãn mấy phần.
Hắn cúi người, ngón tay lướt qua khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của Tô Nhuyễn Nhuyễn, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang say giấc lẩm bẩm một tiếng, trở tay ôm lấy cánh tay Lục Thời Minh, nhẹ nhàng cọ xát.
Móng heo vừa ngon vừa lớn!
Ngày thứ hai, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa tỉnh lại sau giấc ngủ đã phát hiện Nghê Dương đang thu dọn đồ đạc. Căn phòng xa hoa dường như bị cô ấy dọn bằng sạch.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tìm một hồi lâu nới tìm thấy một cái ly đế cao bằng nhựa đẳng cấp năm sao. Cô đổ chút sữa, ưu nhã uống một ngụm.
"Phốc khụ khụ khụ..." bị sặc.
Sặc sữa xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn mới hỏi, "Chúng ta phải làm gì vậy?"
Nghê Dương khiêng ba con zombie, "Chạy nạn."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Vậy cô đợi đã, tôi đi tìm Lục Thời Minh."
Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy ra ngoài.
Nghê Dương cõng ba con zombie, chưa kịp ngăn cản, chỉ có thể đặt họ xuống, ra ngoài đuổi theo.
"Đêm qua tôi đã nói với Lục Thời Minh rồi. Chúng ta đi trước, cậu ta sẽ đuổi theo sau." Nghê Dương kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Tôi sợ anh ấy sẽ sợ hãi."
Nghê Dương cúi đầu nhìn đôi chân run như cầy sấy của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Rốt cuộc là ai sợ hả?
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một người đàn ông.
Nghê Dương sững sờ, gọi: "Lục Thời Minh, sao cậu lại ở đây?" Nói xong, Nghê Dương chuẩn bị đi qua lại bị Tô Nhuyễn Nhuyễn níu lại, cô nói: "Hắn ta không phải Lục Thời Minh."
Nghê Dương nghi hoặc, "Sao cô biết?"
"Cô nhìn đi, hắn ta lúc đi đồng tay đồng chân."
Người đàn ông mặt tươi cười đang đi tới bỗng sắc mặt cứng đờ.
"Với lại cũng không mang balo."
Hắn ta sờ sau lưng trống rỗng của mình.
"Với lại cũng không có rìu."
Hắn ta gãi gãi bàn tay trống không của mình.
"Với lại cũng không gọi tôi là bé cưng."
Người đàn ông:...Mẹ nó cô ngậm miệng đi.
Nghê Dương: "...Vậy rốt cuộc hắn ta là ai?" Rõ ràng trông giống như đúc mà! Chẳng khác nào cùng một khuôn khắc ra!
Người đàn ông bị lộ tẩy bỗng nhiên quay người, đẩy cánh cửa bên cạnh ra.
Nghê Dương theo bản năng bị lừa, nhanh chóng đuổi theo sau. Tô Nhuyễn Nhuyễn chân ngắn không đuổi kịp, còn suýt chút nữa bị cánh cửa đóng lại đập vào mũi. Cô ngơ ngác đứng trong hành lang, ngẩn người một lúc sau đó mới tự mình chọn một hướng khác từ từ đi.
Trong lâu đài có rất nhiều hầu gái. Họ nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn liền lướt qua, chẳng thèm liếc cô một cái. Tô Nhuyễn Nhuyễn không biết mình đi bao lâu, đến khi cô nhận ra, liền thấy một người đàn ông mang balo, cầm rìu đứng trước cửa sổ, vẻ mặt trầm tĩnh đang nhìn người phụ nữ đứng cách hắn ba mét.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy màu lam xinh đẹp. Mái tóc dài búi lên lộ ra cổ trắng nõn, gương mặt kia giống Lục Thời Minh đến bảy phần nhưng lại cho người ta cảm giác rất dịu dàng rất có hiểu biết, không hề giống tên đàn ông vừa biếи ŧɦái vừa lạnh lùng.
"Thời Minh."
Người phụ nữ đưa tay vén mái tóc, cười dịu dàng, nói: "Con ngoan, đến đây với mẹ."
Thì ra là mẹ chồng cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn xoa xoa hai tay.
Nếu như cô nhớ không lâm, mẹ Lục Thời Minh bây giờ đoán chừng ngay cả tro cốt cũng không đào lên nổi? Sao có thể đứng ở chỗ này?
Người phụ nữ kia còn nói, "Mẹ được sống lại rồi, con biết đó, trên thế giới này đúng thật là có thần."
Tên Kiến Nhân kia sao?
Người phụ nữ dáng người uyển chuyển đi đến chỗ Lục Thời Minh, trên mặt mang nụ cười dịu dàng giống như người mẹ hiền từ nhất trên đời.
"Thời Minh à, đến bên mẹ đi con."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Đừng tin cô ta, anh nhìn đi, cô ta lúc đi đồng tay đồng chân kìa."
Người phụ nữ:...Sao chỗ nào cũng có người vậy!
Cổ tay Lục Thời Minh khẽ xoay chuyển lộ ra chiếc rìu sắc bén. Người phụ nữ kia vô thức lui lại hai bước, đẩy cánh cửa sau lưng ra đồng tay đồng chân chạy đi mất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không biết người phụ nữ này và gã đàn ông kia làm chuyện gì nhưng bọn họ lúc đi đều đồng tay đồng chân, đây thật là một thói quen không tốt.
Lục Thời Minh cầm rìu, sắc mặt âm trầm đi lên phía trước. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng theo sau rồi bỗng nhiên nói: "Em cảm thấy em hình như là lạ chỗ nào ấy?"
Lục Thời Minh cúi đầu, "Em đồng tay đồng chân rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn, "À."
Trí thông minh của cô đúng là quá cao, chuyện khó như vậy vừa học đã biết, lại là trong lúc bất tri bất giác học được.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng đó nhảy hai cái, bỗng vẻ mặt hoảng sợ nói: "Em, em không sửa lại được!"
Thôi xong rồi, đi đứng như nào giờ?
Lục Thời Minh đưa tay xách cô lên, ddauw về căn phòng xa hoa kia, sau đó hỏi, "Nghê Dương đâu?"
Bên cạnh, ba con zombie cùng hai con chó đang phá nhà.
May là đây không phải nhà của họ, phá thì cứ phá đi.
"Hình như đang đuổi theo một người đàn ông."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói xong, zombie Tiêu Trệ bên kia đột nhiên dừng lại, sau đó bỗng nhiên nổi bão đánh Tiêu Bảo Bảo một trận.
Tiêu Bảo Bảo, "Không phải, không phải, không phải..."
Đánh Tiêu Bảo Bảo xong, chậm chạp đi đến trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, mở miệng, "Bạn gái..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác ngửa đầu liền nhìn thấy Lục Thời Minh đã lấy rìu của hắn ra đặt trên cổ Tiêu Trệ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nói cô tuyệt đối không phản bội Lục Thời Minh!
"Em là bạn gái của mình anh thôi." Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu lên, thể hiện lòng trung thành của mình.
Tiêu Trệ tiếp tục nói: "Bạn gái..."
Lục Thời Minh rút lại rìu, nói: "Anh ta muốn tìm Nghê Dương."
Hắn vừa dứt lờ, Nghê Dương đã vội vã trở vệ, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Lục Thời Minh, nói: "Đi, tôi mang mọi người đến một nơi."
"Bạn gái..." Tiêu Trệ nhìn Nghê Dương, dán sát lại gần sau đó nhấc cô lên, ôm vào trong ngực giống như cách Nghê Dương thường làm với anh.
Nghê Dương đầu tiên là hoảng sợ, sau đó ngây ngốc, cuối cùng vẻ mặt thẹn thùng phát ra tiếng cười như bà phù thủy, "A ha ha ha..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn:...
Nghê Dương ngây ngốc cười xong, cuối cùng cũng nhớ ra chính sự cần làm. Co lưu luyến rời khỏi ngực Tiêu Trệ, nói: "Tôi phát hiện ra một nơi."
Nghê Dương thần bí đưa Lục Thời Minh và Tô Nhuyễn Nhuyễn đến... vườn hoa của lâu đài?
Đây không phải là nơi ai cũng có thể tới sao?
Trong vườn hoa có rất nhiều phụ nữ. Các cô ấy đều mặc váy dài xinh đẹp, tóc dài búi lên, hoặc ngồi hoặc đứng, cười nói rôm rả.
"Hai người nhìn mặt bọn họ đi, có phải trông rất giống một người?"
Mặt những người phụ nữ này tuy không giống nhau lắm, nhưng hoặc là mũi, miệng, đôi mắt của họ đều có chút tương tự Lục Thời Minh.
Ánh mắt Nghê Dương dừng lại trên người Lục Thời Minh. Lục Thời Minh cong môi cười một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Không phải giống tôi, là giống mẹ tôi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ tới người phụ nữ vừa nãy cô nhìn thấy, đúng là rất giống.
"Tôi nghe nói, bọn họ đều là phụ nữ của Lục Kiến Nhân."
Tên Lục Kiến Nhân kia còn có sở thích sưu tầm?
Ông ta cho là ông ta đang diễn Lục Chấn Hoa* sao?
(* Lục Chấn Hoa là một nhân vật trong bộ phim "Dòng sông ly biệt", ông có chín bà vợ. Ông có một mối tình lãng mạn nhưng đầy bi kịch với Bình Bình, sau này ông đã kết hôn với những người có ngoại hình tương tự Bình Bình. Nguồn Wikipedia)
"Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?"
Nghê Dương nhìn khuôn mặt những người phụ nữ này, trong lòng run sợ. Cô nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ ông ta muốn dùng khuôn mặt những người phụ nữ này, ghép lại thành một người sao?"
Ví dụ như mẹ của Lục Thời Minh?
Chẳng lẽ đây chính là em chồng yêu chị dâu trong truyền thuyết sao?
Nghê Dương trong lòng đã tự biên tự diễn ra một bộ phim kinh dị.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Phẫu thuật thẩm mỹ không được sao?" Sao phải phiền toái như vậy.
Nghê Dương:...Cũng đúng nhỉ. Phim kinh dị con mẹ nó đều thất nghiệp rồi.
"Tiểu thư tới, đi mau."
Đột nhiên, không biết ai trong số những người phụ nữ này hô lên một câu. Những người khác cũng sợ hãi, kéo nhau chạy trốn.
Cách đó không xa, một người phụ nữ thướt tha đi tới, phía sau là mươi người hầu gái. Người bung dù, người bưng cà phê.
Tuyết trắng rơi làm giảm tầm nhìn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dụi mắt mãi cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia.
Đây không phải là cái cô đi đồng tay đồng chân kia sao?
Nghê Dương nhìn chằm chằm mặt người phụ nữ kia, sau đó lại nhìn Lục Thời Minh hồi lâu, cuối cùng nói: "Phẫu thuật thẩm mỹ bản hoàn chỉnh?" Lục Thời Minh phiên bản nữ?
Tô Nhuyễn Nhuyễn, nếu là phẫu thuật thẩm mỹ, vậy đúng là không để lại dấu vết, không đau lại còn rất tự nhiên.
Bên kia, người phụ nữ kia cùng đám hầu gái không biết nói cái gì. Cô hầu gái thoáng gật đầu sau đó đi đến chỗ bọn Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Tiểu thư mời mọi người đi qua ngồi một chút."
Lục Thời Minh đi đầu, bước tới chỗ đó. Tô Nhuyễn Nhuyễn và Nghê Dương cũng đi theo sau.
Mọi người cùng ngồi xuống, người hầu gái rót cà phê cho họ. Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay ra, nâng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm, trên miệng liền có một vòng bọt màu nâu. Bỗng nhiên, Nghê Dương vẻ mặt hoảng sợ nói: "Tô Nhuyễn Nhuyễn, tay cô sao vậy?"
"Hả?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn hai tay đen sì của mình. Cô giơ lên, giật giật rồi lại giật giật.
"Cà phê có độc!"
Nghê Dương lập tức đứng dậy, hất cốc cà phê trong tay xuống đất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác nâng tay.
Cô nhìn tôi nè, hai tay biến thành màu đen, mắc bệnh nan y rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói mình còn có tâm nguyện cuối cùng. Hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn về phía Lục Thời Minh.
Có thể để em nếm thử thân thể anh một lần không?
Lục Thời Minh nhíu mày, lấy ra một bình nước, đút cho cô một ngụm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chép chép miệng, nước ngọt quá.
Chờ đã, thứ này chẳng lẽ chính là nước linh tuyền trong truyền thuyết sao? Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình như được nhận sủng ái.
Khoan đã, mùi vị kia sao cô lúc Chương 1 hưởng qua rồi mà?
Cho uống nước xong, người đàn ông chậm rãi cầm bàn tay Tô Nhuyễn Nhuyễn lên.
Bàn tay cô gái nhỏ mềm mại như vát mì, chẳng qua lúc này đen sì như ngâm trong mực.
"Con nhỏ ngu ngốc này! Đồ của người lạ có thể tùy tiện ăn hả?" Nghê Dương nhíu mày tức giận mắng.
(Nhiều lúc cảm thấy Nghê Dương giống mẹ Tô Nhuyễn Nhuyễn ghê =)))
Lục Thời Minh trầm mặc hồi lâu, từ trong balo lấy ra hộ khăn ướt, chậm rãi lau sạch tay cho Tô Nhuyễn Nhuyễn. Sau khi lau khăn ướt xong, tay Tô Nhuyễn Nhuyễn lại trở lại vẻ trắng nõn như trước.
Buông bàn tay Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, Lục Thời Minh rút một tờ giấy sạch lau quần áo cô, đưa tới trước mặt Nghê Dương: "Quần áo phai màu."
Nghê Dương:...
Tô Nhuyễn Nhuyễn thất vọng nói: "Thì ra không phải bệnh nan y."
Không được nếm rồi.
Bệnh nan y cái đầu cô ấy mà bệnh!
——————————————————
Món quả nhỏ mừng wordpress nhà mình được tân trang nha. Mình muốn gửi lời cảm ơn đến bạn Gà Con Tắm Nắng (gacontamnang.wordpress.com) đã giúp mình design nhà xinh xỉu như thế 💖💖💖