*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nhuyễn Nhuyễn, uống nước đi."
Bỗng nhiên, Lục Thời Minh dùng tay quay khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn qua, đưa cho cô một bình nước. Tô Nhuyễn Nhuyễn tay trái cầm bánh mì khô, tay phải vẫn là bánh mì khô, tỏ vẻ tôi đâu có rảnh. Lục Thời Minh bóp miệng cô, mạnh mẽ đút cô một ngụm. Nghê Dương nhanh chóng nói một câu: "Con gái phải uống nhiều nước vào", sau đó tầm mắt của cô quét qua mặt bàn, chỉ thấy một lọ tương ớt Laogandie*. Nghê Dương mỉm cười cầm lấy lọ tương ớt, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh, rồi lại nhìn Tiêu Trệ, vén tóc lên, "Ai nha, cái lọ này tôi vặn..."
* là hộp ớt này nè mọi người
"Cùm cụp" một tiếng, nắp lọ được mở ra.
Nghê Dương:...Sức của cô cũng không lớn như vậy đâu.
Sau tận thế chất lượng của mấy thứ này thật là kém quá đi!
Mọi người vui vẻ cùng nhau ăn xong bữa sáng, người anh cả đột nhiên mở miệng, "Chỗ của chúng tôi có phòng tắm, có máy phát điện cỡ nhỏ và bồn tắm, có thể tắm rửa."
Tô Nhuyễn Nhuyễn cho rằng cô ngày nào cũng thơm tho rồi, không cần tắm rửa. Nhưng Lục Thời Minh – người có bệnh thích sạch sẽ lại nói rằng nếu tối nay cô không tắm thì sẽ không được phép lên giường hắn. Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ có thể ủy khuất mà đồng ý, bên kia ánh mắt của mười người anh em bỗng sáng lên.
Tiêu Trệ vẻ mặt muốn nói lại thôi. Nghê Dương không thèm để ý, hằn học nhìn lọ tương ớt.
Ăn xong bữa sáng, mọi người xếp hàng đi tắm. Tô Nhuyễn Nhuyễn dưới ánh mắt của Lục Thời Minh đành chậm rì rì đi đến phòng tắm.
"Mọi người đang làm gì vậy?"
Người anh cả nhìn chằm chằm vào cửa sổ, khẩn trương nói: "Xuỵt."
Anh thứ hai cũng nhìn đăm đăm vào cửa sổ, nhanh chóng nói: "Mở nước nóng rồi!"
Anh thứ ba tiếp tục nói: "Cởϊ qυầи áo rồi!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng chen đầu ngó vào, nhưng chiều cao có hạn nên dù cố hết sức cũng chẳng thấy gì. Khuôn mặt cô hiện lên hai chữ tò mò to đùng.
Bỗng nhiên, một hai ba bốn năm sáu bày... mười người anh vợ cúi đầu, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn đang đứng ngoài cùng.
"Sao cô lại ở đây?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn:???
Anh thứ hai nói: "Người trong đó là ai?"
"Lạch cạch" một tiếng, cửa sổ phòng tắm mở ra, Tiêu Trệ ngó ra ngoài.
"Có chuyện gì sao?"
Tiêu Trệ là ngạnh hán sắt thép, mấy ngày liên tiếp mệt mỏi khiến mặt anh mọc đầy râu ria. Khí nóng từ phía dưới bốc lên khiến cho khuôn mặt người đàn ông hơi ửng hồng.
Trông giống như quả kiwi màu hồng vậy.
Mười vị anh vợ lệ rơi trong gió, chạy trối chết.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:???
Nghê Dương bỗng từ chỗ ngoặt đi ra, nhắc nhở Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Tránh xa mấy người này ra một chút."
"Tại sao vậy?"
Tất cả mọi người đều hiền lành thân thiện mà.
Cánh tay lớn như vậy có thể lập tức bẻ gãy cổ cô luôn đó!
"Cái bẫy rõ ràng như vậy mà cô không nhận ra sao?" Nghê Dương hỏi xong, bỗng cúi đầu, thấy đôi mắt mờ mịt của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Là cô đánh giá cao đồ đần này rồi.
Loại chuyện phức tạp như vậy cô ta sao có thể biết chứ!
"Cô từng nghe thấy người phụ nữ nào có anh vợ chưa?" Còn má nó có tận mười vị anh vợ.
"Không có sao?" Tô Nhuyễn Nhuyễn mê mang một lúc sau đó đột nhiên hưng phấn nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ Phạm Mạch thật ra là chơi les!"
Nghê Dương:....
"Róc rách", trong phòng tắm truyền đến tiếng nước. Tô Nhuyễn Nhuyễn rõ ràng nhìn thấy yết hầu Nghê Dương lăn một vòng.
"Ngốc bạch ngọt, cô nhìn mặt đất đi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn dưới mặt đất.
Ha! Dưới chân tường có một cây kẹo mυ"ŧ!
Tô Nhuyễn Nhuyễn mừng rỡ ngồi xổm xuống nhặt, sau đó đột nhiên cảm thấy bả vai mình tê rần, rồi ngã theo tư thế mặt cắm xuống đất mông chổng lên trời.
Thật vất vả mới đứng dậy được, Tô Nhuyễn Nhuyễn hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy Nghê Dương đang dán mặt vào cửa sổ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhặt kẹo mυ"ŧ lên, lột lớp giấy gói xanh xanh đỏ đỏ bên ngoài rồi nhét kẹo vào trong miệng, sau đó nói lớn.
"Nghê Dương! Cô đang làm gì vậy!"
"Câm miệng! Đồ ngốc!"
"Lạch cạch" một tiếng, cửa sổ phòng tắm lại mở ra. Nghê Dương trốn không kịp, đυ.ng phải mặt, "A" một tiếng ngã xuống. Tô Nhuyễn Nhuyễn né được, sau đó nhanh chóng nói với Tiêu Trệ: "Có gián điệp, kết thúc giao dịch."
Tiêu Trệ:....
Nghê Dương chảy hai hàng máu mũi đứng lên, hung tợn trừng mắt với Tô Nhuyễn Nhuyễn, đầu ngón tay thoáng lộ ra một tia sáng màu tím.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức quay người chạy!
Á, đánh trẻ con kìa, đánh trẻ con kìa!
Trong phòng bếp, mười người anh vợ cùng Phạm Mạch đang ngồi xổm thương lượng kế sách. Phạm Mạch khóc kể lể: "Đồ của chúng ta không ăn một miếng, ngay cả nước của chúng ta cũng không uống một ngụm, tôi thật sự hết cách rồi."
Nếu là lúc trước có người nhìn nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy đã sớm ăn như thuồng luồng ba ba rồi, nào có cảnh giác như mấy người này.
"Như tao nói đó, trực tiếp trói lại là được rồi." Anh thứ ba xúc động hét lên.
"Tao cảm thấy vẫn là chờ lão đại về rồi hẵng nói." Anh thứ hai thận trọng nói.
"Lão đại khi nào trở về?"
"Ra ngoài cũng đã nửa tháng rồi, bình thưởng hai tuần thôi đã trở lại."
Phạm Mạch: Hai tuần thì khác gì nửa tháng chứ.
Mười người anh em vợ thương lượng nửa ngày cũng chẳng bàn ra được kế gì, cuối cùng vẫn là anh cả nói: "Trước khi lão đại về chúng ta nhất định phải làm ra một vụ lớn cho lão đại xem, chứng minh rằng chúng ta không phải đồ ăn hại!"
"Đúng!"
Tất cả nhao nhao phụ họa, hăng hái gặm bánh bao.
Phạm Mạch:, "Này, bên trong có thuốc..."
Gần một nửa bánh bao và màn thầu buổi sáng đều có thuốc. Phạm Mạch đã đánh dầu ở trên đó. Mười người anh em vợ đồng loạt ngã xuống đất.
Phạm Mạch:...
Bên kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngậm kẹo mυ"ŧ đang trốn Nghê Dương, đúng lúc nhìn thấy Lục Thời Minh một mình đi vào trong sân.
Căn biệt thự này có sân trước và sân sau, có hàng rào sắt vây quanh, còn dùng lưới sắt chắc chắn quấn thêm một vòng. Trừ phi zombie biết leo, biết bay, biết nhảy, nếu không thì sẽ không thể vào được.
Người đàn ông sau lưng đeo ba lô, đi vào sân sau, đi đến một gian nhà hơi cũ.
Gian nhà đó không khóa, là một gian nhà gỗ, xem ra đã rất lâu đời.
Lục Thời Minh đưa tay đẩy cửa ra.
"Kẹt kẹt" một tiếng, tro bụi bay tứ tung. Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy Lục Thời Minh mắt cũng không chớp cất bước đi vào.
Cô cũng vui vẻ đi theo.
Đây là một gian nhà kho chứ đồ. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn bốn phía. Trong phòng hơi tối, Tô Nhuyễn Nhuyễn cố mở to hai mắt, nhìn thấy một cái bàn bị hỏng và vài món đồ chơi của trẻ con.
Lục Thời Minh ngồi xổm xuống, tìm kiếm trong cái rương gỗ. Tóc của hắn đã dài ra rất nhiều, chỉ cần hơi cúi đầu là đã có thể hoàn toàn che khuất khuôn mặt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn rón rén theo sau, dưới chân không biết là vấp phải cái gì, ngã nhào về phía trước. Lục Thời Minh vốn đưa lưng về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn lại như có mắt mọc sau lưng, nhẹ nhàng nghiêng người tránh sang bên cạnh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:???
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngã nhào trên mặt đất. Trên mặt đất là một lớp bụi đất cùng rơm rạ, giống như là bị người ta tùy ý ném ở đây dùng để nhóm lửa khi nấu nướng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngã không thấy đau, chẳng qua là cảm thấy đau lòng. Cô che lấy trái tim thủy tinh của mình, đứng lên, nước mắt đầm đìa, vô cùng đáng thương.
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, để lại hai vệt đen giống như râu mèo.
"Suýt chút nữa là bị thương rồi."
Đúng đó!
Hu hu hu, quả nhiên anh vẫn yêu tôi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật lia lịa, cố gắng thể hiện trái tim yếu đuối của mình, lại không nghĩ tới Lục Thời Minh bỗng chỉ tay về phía mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:???
"Anh suýt chút nữa bị thương rồi." Người đàn ông cúi người nói xong, sau đó mỉm cười: "Thật đáng sợ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Tôi cảm thấy anh hết yêu tôi rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn phùng má, nhìn khuôn mặt cười như không cười của tên đàn ông kia.
Hừ, tôi dỗi rồi đó! Xem tôi đấm anh nè! Nhân danh thủy thủ mặt trăng ta sẽ tiêu diệt ngươi!
Kẹo mυ"ŧ ngậm trong miệng bỗng bị Lục Thời Minh lấy đi, sau đó bỏ vào trong miệng mình.
Trong mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn nổi lên hai ngọn lửa hừng hực.
"Trẻ con không được ăn thứ nguy hiểm như vậy."
Không nguy hiểm, chẳng có miếng nguy hiểm nào hết! Anh cái đồ người xấu cướp kẹo của trẻ con mới nguy hiểm!
Tô Nhuyễn Nhuyễn đi cà nhắc tới để lấy lại kẹo mυ"ŧ, người đàn ông hơi ngửa đầu, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngay cả nhảy lên cũng không chạm vào được.
"Ngoan, đêm nay cho em ăn đồ ngon." Người đàn ông đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức cảnh giác ôm lấy thân thể xinh đẹp của mình, tận tình khuyên nhủ: Lái xe không an toàn, người thân rơi lệ*.
Lục Thời Minh nói rằng hắn lập tức có thể lấy được bằng lái xe của lão tài xế, không chỉ trên mặt lý thuyết mà cả thực hành cũng ôn nhu khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn không cần lo lắng.
(* câu này lấy từ một khẩu hiệu về an toàn giao thông bên TQ. Nhưng "lái xe" bên Trung là tiếng lóng để chỉ việc have sεメ =))), do vậy tài xế già là từ chỉ những người có kinh nghiệm phong phú, còn kinh nghiệm gì thì mội người tự hiểu nha =)))
Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc ròng cho rằng cô một chút cũng không lo lắng, chỉ lo anh thân thể yếu đuối thế kia chịu không nổi.
Lục Thời Minh nói rằng cô lo lắng dư thừa rồi.
Nói xong, người đàn ông quay người, đôi mắt vốn còn mang theo ý cười nhưng khi nhìn về cái mũ hơi cũ bên trong cái rương liền trầm xuống. Hắn lấy nó ra, đó là một chiếc mũ mà người già hay đội.
"Ông nội của anh, là một người tốt."
Khi nói, ánh mắt hắn u ám, tựa như đang hồi tưởng lại, trên gương mặt lộ ý mỉa mai.
Hai chữ "người tốt" không giống như khen ngợi mà giống như mỉa mai hơn.
Trong truyện chưa từng nhắc tới ông nội của Lục Thời Minh, phải nói rằng cả gia đình của Lục Thời Minh chỉ được nhắc đến mấy câu mà thôi. Trừ chuyện cha mẹ hắn đều là bác si ra thì không còn thông tin nào khác.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng của mười người anh em vợ.
"Lão đại về rồi, lão đại về rồi..."
Mười người anh em vợ nhảy nhót ra ngoài nghênh đón.
Lão đại?
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, bên kia sắc mặt Lục Thời Minh trầm xuống, kẹo mυ"ŧ trong miệng cắn một phát liền vỡ vụn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn da đầu tê rần, quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông nửa ẩn mình trong bóng tối, thân hình gầy yếu lại cao lớn. Khi đứng, hắn rất cao, dường như đỉnh đầu sắp đυ.ng phải trần nhà. Khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng kia ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm như đại dương, sâu không thấy đáy, lúc hắn cụp mắt lại như có con sóng mãnh liệt xô tới, đôi mắt kia giống như biển cả luôn tiềm ẩn những nguy hiểm không lường trước được, khát máu lại quỷ dị.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng ngơ ngác không nhúc nhích.
Người đàn ông đột nhiên tiến lên một bước, Tô Nhuyễn Nhuyễn vốn tưởng rằng khuôn mặt hắn hẳn là dữ tợn lắm, nhưng kỳ quái là, sắc mặt hắn lại thập phần nhu hòa.
Ngón tay thon dài của hắn chạm vào khuôn mặt của Tô Nhuyễn Nhuyễn, hơi lạnh từ đầu ngón tay chuyển đến khuôn mặt cô. Cô không kìm được mà co cổ lại. Đôi mắt ngấn nước rụt rè nhìn vào đôi mắt đen của người đàn ông.
Da hắn trắng vô cùng, màu môi lại đỏ. Đôi môi đỏ kia hơi cong lên, mang theo ý cười không thể phân rõ. Bởi vì nụ cười này, vẻ ôn hòa trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Thời Minh lại thêm mấy phần tà ác. Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ kia dường như đã vượt quá giới hạn của loài người, khi cúi người lại tà tứ dị thường.
"Nên ăn cơm rồi."
"Ùng ục", đối mặt với người đàn ông diễn xuất như ảnh đế, Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt một ngụm nước bọt, đi về phía trước ba bước sau đó "rầm" một cái té ngã.
Hu hu hu, thật là đáng sợ!
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy hiện giờ ngay cả một thùng cơm cũng không thể xoa dịu cô. Cô nhất định phải ăn hai thùng cơm.
...
"Không phải là lão đại của mấy người trở về rồi sao?"
Nghê Dương ngồi bắt chéo chân, lỗ mũi nhét hai cục bông, lúc nói chuyện phải dùng miệng để thở. Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi trốn sau ghế sofa, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, cảnh giác như bé hamster nhỏ.
Mười người anh em vợ cười đến gió xuân ngập tràn.
"Đung vậy."
Nghê Dương nhíu mày, "Người đâu?"
Đợi lâu như vậy, rốt cục cũng có thể một mẻ hốt gọn.
Mười người anh em vợ đồng thanh: "Không biết."
Nghê Dương: Chẳng lẽ bị bọn họ phát hiện rồi?
Mười người anh em vợ cười ngây ngô.
Nghê Dương:... Hẳn là cô nghĩ nhiều rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói cô muốn đi nhà xí. Lục Thời Minh giật giật đầu ngón tay, ánh mắt nhìn vào hư không, tựa như đang nhìn thứ gì, lại tựa như không hề có mục tiêu.
Hắn đứng tại chỗ, vẫy vẫy tay vớ Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn Nghê Dương, rồi lại nhìn Lục Thời Minh, cuối cùng vẫn là vui vẻ đi tới, sau đó nhu thuận cúi cái đầu nhỏ.
Nhỏ yếu, không nói lời nào, tôi ngậm miệng.
Người đàn ông nắm tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, dắt cô đi về phía nhà vệ sinh. Mười người anh em vợ mắt sáng lên. Tô Nhuyễn Nhuyễn không hiểu sao cảm thấy cổ mát lạnh. Bỗng nhiên, Lục Thời Minh đi phía trước dừng bước. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn hắn, người đàn ông cúi đầu, quỷ dị cười một tiếng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng cảm giác trên đầu mình bị thứ gì đó đè lên, sau đó nghe thấy một tiếng hét.
"A!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng hét theo, "A!" tiện thể nhảy lên người Lục Thời Minh.
"Sao vậy!"
Nghê Dương đi tới, Tiêu Trệ cũng đi theo.
"Có thứ gì đó rơi xuống tóc tôi!"
Trong nháy mắt, hành lang chen chúc đầy người. Bên ngoài truyền đến một tiếng "binh binh bang bang", mọi người lại lao ra. Chỉ thấy trong phòng khách có một người đàn ông đang đứng, trên người quấn một tấm chăn, run rẩy đứng đó, trên chăn nở những đóa hoa máu.
"Lão đại!" mười người anh em vợ xông lên.
Nghê Dương, "Lão đại của các người thích tự mình hại mình?"
Lục Thời Minh đứng bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, Tô Nhuyễn Nhuyễn có thể cảm thấy cơ thể của người đàn ông này đang run rẩy.
Hình như là... hưng phấn?
Mà sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người gọi là "lão đại" kia, trên mặt Lục Thời Minh rõ ràng lộ ra vẻ tiếc nuối. Nó giống như sự thất vọng và tiếc nuối khi một viên đạn bắn ra mà không có mục tiêu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghi ngờ sờ lên đầu mình, đột nhiên phát hiện "cột thu lôi" của cô mất rồi.
Hả? Đâu rồi?
Tô Nhuyễn Nhuyễn tìm kiếm, đi tới bên người "lão đại", nhìn thấy "cột thu lôi" đang bị nắm trong tay, cố đếm.
Mười một cây, không sai, là "cột thu lôi" của cô!
"Anh, anh, sao anh lại giấu..."
Lão đại vừa định mở miệng nói lại thôi.
Nghê Dương híp mắt, một lần nữa dò xét cái người gọi là lão đại này.
Trên người rõ ràng mang theo khí tức của dị năng.
Đây là một dị năng giả. Thế nhưng Nghê Dương lại không nhìn ra dị năng của gã là gì.
Lão đại rút kim, bị mười người anh em vợ vây quanh. Mười một người không biết đang thảo luận cái gì, thỉnh thoảng liếc về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn loáng thoáng nghe được cái gì mà bao nhiêu mì ăn liền. Cô đoán, những người này có thể là đang bàn trưa nay ăn bao nhiêu gói mì ăn liền.
Lục Thời Minh ngồi bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, thần sắc uể oải dường như mất hết hứng thú với cuộc sống, giống như người không xương dựa vào cô.
Cơ thể nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn bị hắn nghiền ép tựa như dính vào ghế sofa.
Trong căn phòng rất yên tĩnh, tất cả mọi người trong tâm đều có ý xấu, chỉ có Tô Nhuyễn Nhuyễn một lòng nhớ mong thùng cơm.
Đã lâu như vậy rồi sao còn chưa ăn cơm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị nam chính ép đến cong sống lưng vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn.
Lục Thời Minh một tay ôm ba lô của hắn, ngón tay vuốt đường viền của chiếc rìu, thần sắc đạm mạc, ánh mắt sâu thẳm.
Hẳn là đang ngẩn người.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lén duỗi ra móng vuốt nhỏ, thò vào trong túi của Lục Thời Minh.
Wow! Một cây kẹo mυ"ŧ thật lớn!
——————————————
Mất tích hơi lâu sorry mọi người nhé