Chương 6: La Chân

Chương 6: La Chân

La Chân mặt đen thui, không tình nguyện mang theo hai binh lính chở xe tải vào trong tiểu khu Từ Tĩnh Hàm.

Trong cuộc đời mỗi người chắc hẳn ai cũng có một điểm luôn bị người nhà lấy ra cùng người khác so sánh, cái gì cũng đều không giỏi bằng con nhà người ta. Đối với La Chân, Từ Tĩnh Hàm chính là sự tồn tại như vậy.

Tuy rằng bọn họ hơn kém nhau 6 tuổi, nhưng bởi vì giao tình cha mẹ hai bên rất tốt, thường xuyên qua lại, Từ Tĩnh Hàm từ khi bắt đầu đi học lại thường xuyên đạt hạng nhất, được thưởng quà vặt linh tinh. Không bao lâu, cô liền từ em gái đáng yêu trở thành con nhà người ta đáng ghét trong mắt người khác.

Bởi vì kém năm sáu tuổi, hai người khi còn nhỏ cũng không có chơi chung với nhau, sau này Tĩnh Hàm thăng cấp trở thành『 con nhà người ta đáng ghét 』 sau, hai người càng không có giao thoa gì.

Trong trí nhớ La Chân, Từ Tĩnh Hàm là một bé gái ham mê đọc sách, lớn lên phấn nộn đáng yêu, chỉ là đặc biệt thích khóc, chỉ cần chọc một chút liền khóc, mỗi lần chọc cô khóc anh ta chắc chắn sẽ bị cha già giáp lá cà, đến ông nội cũng không chịu nói giúp, bị đánh nhiều lần như vậy sau này anh ta cũng không dám tiếp xúc với cô.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, đi trường quân đội, anh ta càng không có gặp cô nữa. Cha già vẫn luôn muốn tác hợp hai người bọn họ, nói là vì “rửa gien” La gia, bất quá bởi vì không thích con gái hay khóc nhè, cộng thêm ấn tượng khi còn bé, anh ta vẫn luôn trốn tránh sắp xếp của cha già, tính đi tính lại chắc đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau sau gần mười năm sau.

Tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng đối với chuyện giúp đỡ 『 con nhà người ta đáng ghét 』 chuyển nhà, La Chân vẫn đáp ứng rồi, còn mang theo hai binh lính đến hỗ trợ.

Trong tưởng tượng của La Chân, loại tiểu thiên tài giống như Tĩnh Hàm hẳn sẽ đeo mắt kính, trong tay ôm một đống sách, mang hình tượng mọt sách; hoặc sẽ bị nuông chiều đến mức hỡ nói nặng một câu liền rơi lệ.

Nhưng dù tưởng tượng như thế nào, anh ta đều không nghĩ đến cô bé thích khóc nhè năm nào giờ sẽ trở nên xinh đẹp như vậy.

Trong tiểu khu nhiều người đi tới đi lui như vậy, anh ta vẫn thấy cô đầu tiên trong đám người.

Cô bé năm đó thật sự trưởng thành!

Thiếu nữ mười chín tuổi, mặt mày nẩy nở. Có lẽ bởi vì thời gian dài ở trong phòng thí nghiệm, làn da cô thật trắng, so với những cô gái trẻ tuổi bình thường còn muốn trắng hơn vài phần, nhưng cũng không phải là trắng loại yếu đuối, tái nhợt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mang theo phấn nộn của thiếu nữ, trên hai má còn ẩn nét đỏ ửng đầy sức sống.

Ngũ quan cô tinh xảo rõ ràng, mặt mày cực kỳ xinh đẹp, ngoại trừ xinh đẹp, La Chân không tìm thấy từ nào khác hình dung được sắc đẹp thiếu nữ, đó là một loại trương dương diễm lệ, ánh mắt đầu tiên liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, cuối cùng không nỡ dời mắt. Tóc dài hơi uốn rối tung trên vai, theo làn gió tung bay, La Chân tựa hồ có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ mái tóc cô truyền đến.

Khí chất cô thật sạch sẽ, có lẽ là bởi vì là sinh viên, khí chất cực kỳ ôn nhuận nho nhã, có một ít cảm giác làm người ta liên tưởng đến hai từ “học giả”. Cô mặc một cái áo trắng chiffon chấm dệt cùng với quần jean xanh lam bó sát người, quần áo rất đơn giản, sạch sẽ, ẩn ẩn mang theo một loại khí chất nhìn mà thương cảm, làm người ta nhịn không được muốn bảo vệ.

Không biết vì sao, cô ôm một chiếc đài radio nhỏ, đứng trước tiểu khu. Bởi vì dung mạo nổi bật, người qua đường đều nhịn không được nhìn chằm chằm cô, cô tựa hồ có chút bất an, trên mặt tràn đầy mờ mịt cùng vô thố, khóe mắt ướt đẫm. La Chân đột nhiên nghĩ đến con cún mình nuôi khi còn bé, không biết vì sao, mặt La Chân không tự chủ đỏ ửng.

La Chân cũng không biết, đây là khí chất bạch liên hoa mà Tĩnh Hàm ở mạt thế luyện ra, là kỹ thuật câu dẫn trải qua vô số lần luyện tập mới thành thạo, có thể khơi gợi lên ý muốn bảo vệ của đàn ông, nếu không như thế, cô đã sớm tại trên đường chạy trốn bị các nam nhân đạp hư chết, cũng không có khả năng đứng hàng A1 ở Sinh Sản doanh.

“Oa! Cô gái kia thật xinh đẹp nga.” Binh lính ── Tiểu Nghiêm, người thứ nhất thấy Tĩnh Hàm, kinh ngạc kêu lên.

La Chân nhịn không được trừng mắt nhìn Tiểu Nghiêm một cái, nhưng chỉ chớp mắt nhìn đến một binh lính khác ── Tiểu Trần, không chỉ trợn tròn mắt, khóe miệng còn không tự giác chảy xuống nước miếng, nháy mắt không nói gì.

Xem ra về sau không thể để cô một mình ra cửa, ý nghĩ này nháy mắt ở trong lòng La Chân chợt lóe qua.

Có lẽ vì ánh mắt La Chân nhìn quá mức chuyên chú, Tĩnh Hàm có cảm giác cũng quay đầu lại, bốn mắt tương giao, ánh mắt cô nhìn anh ta rất chuyên chú, tựa hồ trong mắt và trái tim đều chỉ có anh ta, bị đôi mắt thanh triệt sáng ngời kia nhìn đến, mặt La Chân nhịn không được đỏ lên, cũng may làn da anh ta đủ đen, không có bị phát hiện.

Cô tựa hồ đã phát hiện ra La Chân, con ngươi bỗng nhiên sáng lên, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ.

Ánh mắt đầu tiên Tĩnh Hàm nhìn đến liền nhận ra La Chân, nghiêm khắc mà nói, diện mạo anh ta không tính anh tuấn, cùng tố chất 『 lão thịt tươi 』 như chú La so sánh, chỉ có thể nói là ngũ quan đoan chính, hơn nữa làn da có chút đen, nhưng có một đôi mày sắc như kiếm, ánh mắt kiên nghị, đôi môi hơi mỏng thực nghiêm túc mím thành một đường thẳng tắp, nhìn ra được người này cũng không thích cười.

Chiều cao ít nhất 1m85 trở lên, thân hình rắn chắc, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, lại có vài phần khí phách, làm ánh mắt người ta đầu tiên nhìn đến liền khó có thể xem nhẹ.

Anh ta tựa như một thanh kiếm vừa rút khỏi vỏ đao, sắc bén khí phách, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ mà ngược lại, mang đến vài phần cảm giác an toàn.

La Chân chỉnh chỉnh mũ, đi tới trước mặt cô nói: “Chào em! Anh là La Chân.” Trong nháy mắt, trong đầu anh ta hiện ra rất nhiều lời muốn nói, muốn mình tự giới thiệu tốt một chút, nhưng lời nói đến bên miệng, vẫn là không thay đổi bản tính quân nhân nói đơn giản tóm tắt.

“La đại ca!” Con ngươi thiếu nữ bỗng sáng ngời, cô kinh hỉ gọi nhẹ, ngay sau đó tựa hồ cảm thấy lời mình nói quá mức thân thiết, hơi hơi rụt cổ, đỏ mặt nói: “Đã lâu không gặp.” Dừng một chút, Tĩnh Hàm khách khí sửa lời: “La tiên sinh!”

Không biết vì sao, La Chân rất không thích bộ dáng Tĩnh Hàm cùng mình duy trì khoảng cách: “Khụ!” La Chân lại lôi kéo mũ, ho nhẹ nói: “Vẫn như trước đây đi, gọi anh La đại ca được rồi.”

Trời biết, anh ta sớm đã quên Tĩnh Hàm trước kia gọi mình là gì.

“Được.” Trên mặt thiếu nữ phấn nộn lộ ra ý cười sáng ngời, tựa hồ vì lời nói của La Chân mà vui vẻ. Ngây thơ đáng yêu đến nói không nên lời.

La Chân trong nháy mắt vì nụ cười của cô tâm tình tốt lên, thân là một người quân nhân, anh ta vốn dĩ cảm thấy con gái tính quá tiểu thư cũng không tốt, cho nên vẫn luôn phản đối an bài của cha già cùng Tĩnh Hàm thân cận, bởi vì Tĩnh Hàm là con gái một, luôn được Từ gia nuông chiều lớn lên, anh ta không có tâm tư đi chiếu cố một tiểu thư như vậy; nhưng sau khi gặp cô, anh ta lại cảm thấy như thế nào nuông chiều cũng không quá. Một cô gái tốt đẹp như vậy, vốn dĩ chính là nên được phủng trong lòng bàn tay yêu thương.

Thật không xong. Nhìn bóng dáng Tĩnh Hàm đi phía trước dẫn đường, La Chân muốn nghĩ biện pháp đem lực chú ý từ kiều mông đẫy đà của cô dời đi.

Bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên. Này có nhanh quá không!?