Chương 65: Chung vợ

"Anh ơi!" Bạch Sở Sở nắm lấy bàn tay của Bạch Phong, trong mắt tràn đầy nước mắt:

“Em có thể không chung vợ được không? Em. . . Em không muốn người khác... "

Căn cứ Thành phố Ma cái gì cũng tốt, nhưng vấn đề chung vợ thật khiến người ta cảm thấy khó xử.

Bạch Phong nắm chặt tay Bạch Sở Sở, không nói lời nào, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ đau lòng.

"Cô gái nhỏ.”

Bà lão bán đồ dùng hàng ngày như bát đũa lên tiếng khuyên nhủ:

“Chung vợ cũng không có cái gì không tốt cả. Chỉ khi có nhiều đàn ông hơn thì mới có thể nuôi sống cô được.”

Giống như con gái bà, vì để nuôi sống cả gia đình, hít một hơi đi theo sáu người đàn ông, lúc đầu có hơi xấu hổ và mệt mỏi, nhưng thời gian lâu dần thì phát hiện nó có chỗ tốt, ít nhất hai vợ chồng già và đứa cháu trai nhỏ không còn đói

nữa. Rắc rối duy nhất là con gái bà đã có thai, nhưng lại không biết là của người đàn ông nào.

Bà lão chỉ vào một cô gái trẻ tuổi cách đó không xa, được mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng đang chọn giày vải, có chút đắc ý nói:

“Tướng quân La của chúng ta cũng chung vợ mà, cô mau nhìn xem! Đó là vợ của tướng quân La, không những là một dị năng giả mà còn là một bác sĩ hiếm hoi trong căn cứ.”

Bà cùng con gái đi khám thai mấy lần, cô là một bác sĩ rất dịu dàng, hơn nữa còn dùng dị năng giúp con gái bà chăm sóc thân thể, khó trách cô được tướng quân La và Thiếu tá Liễu sủng ái.

Sau khi Bạch Sở Sở nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mà dịu dàng của người phụ nữ kia, không khỏi kinh ngạc thốt lên:

“Chị Tĩnh Hàm!”

Cô ấy vô thức quay đầu nhìn anh trai mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy vợ của tướng quân La Chân, khuôn mặt của Bạch Phong trở nên trắng bệch và vô cùng khó coi.

Cảm giác lực của dị năng giả cực kỳ mẫn cảm, vừa nghe thấy Bạch Sở Sở gọi, Tĩnh Hàm cũng theo bản năng quay đầu nhìn bọn họ:

“Mấy người đây là...”

Đôi nam nữ trẻ tuổi ở trước mặt này thoạt nhìn rất quen thuộc...

Bạch Sở Sở vội vàng kéo Bạch Phong về phía trước và nói:

“Chị Tĩnh Hàm, chị không nhớ em sao? Em là Sở Sở...”

Nhưng mới hai năm kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, tại sao chị Tĩnh Hàm lại quên cô ấy và anh trai rồi.

Tĩnh Hàm khẽ nhíu mày, không thể trách cô chuyện cô không thể nhớ rõ hai anh em Bạch Phong, đối với anh em Bạch Phong là hai năm không gặp, nhưng đối với cô mà nói, lại là gần hai mươi năm. Tĩnh Hàm suy nghĩ một lúc, sau đó tìm lại hai người trong ký ức của mình, cô vui vẻ nói:

“Sở Sở, tại sao em lại ở đây? Chị tưởng em đang ở thành phố B.”

Bạch Phong là bạn học cấp ba của cô, mà Bạch Sở Sở là bạn cùng lớp của cô hồi cấp hai, thực ra thì hai anh em Bạch gia này nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng bởi vì cô trốn học, thành ra hai anh em đều trở thành là bạn học của cô, cũng có thể coi là một loại duyên phận kỳ lạ, cho nên mối quan hệ tình bạn giữa cô và anh em Bạch gia cũng coi như vẫn luôn tốt đẹp. Mãi cho đến khi cô đến trường đại học y, thì mới ít liên hệ với nhau. Năm đó khi cô mới đến thành phố B cũng đã đi tìm kiếm hai người họ, nhưng tiếc là cô không thể tìm thấy họ ở đâu, còn tưởng hai người họ đã chết đã chết, hóa ra hai người đang ở tỉnh M.

Bạch Sở Sở cười nhạt, nụ cười ảm đạm khó tả:

“Về quê chịu tang, không ngờ...”