Chương 3: Trọng sinh

Chương 3: Trọng sinh

“A ~~~~~” A1 dùng hết sức lực điên cuồng thét chói tai, tiếng kêu bất lực tuyệt vọng thê lương kia làm bạn cùng phòng thức giấc.

Bạn cùng phòng ngủ ở cách vách bị tiếng hét cô dọa ngã xuống giường, vốn dĩ đang tức giận trừng mắt nhìn cô gái đang nhắm hai mắt không ngừng thét chói tai kia, nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch không còn giọt máu, người đầy mồ hôi lạnh, tựa hồ đã chịu cực hạn tra tấn, ngẫm lại cô tuổi nhỏ cùng với những chuyện phát sinh gần đây, trong lòng bạn cùng phòng kia không nhịn được mềm nhũn, liền tính là thiên tài nhảy lớp rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.

Cô ấy nhẹ nhàng lay tỉnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Gặp ác mộng sao?”

A1 mở mắt dại ra nhìn nữ nhân trước mặt.

“Làm sao vậy!?” Người nọ thấy cô như vậy cũng có chút sợ, nha đầu này không phải là điên rồi đi? Cô ấy vội la lên: “Uy! Từ Tĩnh Hàm cậu không sao chứ?”

A1: “Cậu gọi tôi là gì?”

“Uy! Từ Tĩnh Hàm cậu đừng làm tôi sợ a!?” Nữ nhân kia cũng nóng nảy: “Cậu có phải chịu kí©h thí©ɧ quá lớn không? Đừng như vậy chứ, ba mẹ cậu sẽ không hy vọng cậu như vậy.”

“Từ Tĩnh Hàm!? Kí©h thí©ɧ quá lớn!? Ba mẹ!?” A1 dại ra lặp lại câu nói, dường như nhớ tới cái gì mà nhìn xung quanh, tuy rằng ở trong bóng đêm cô cũng mơ hồ thấy chỗ mình đang ở.

Ký túc xá nhỏ hẹp, bình thường, có hai tầng giường đơn, tủ quần áo đơn giản cùng kệ sách, còn có rải rác đống sách tham khảo cùng đồ ăn vặt, loại ký túc xá đại học trông bình thường này, lại là cảnh sắc cô vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ nhìn thấy được nữa.

Không hiểu sao hai dòng nước mắt nóng bỏng xẹt qua gương mặt nhỏ nhắn.

Dưới ánh trăng tối tăm, nước mắt lấp lánh, càng làm cho dung nhan thiếu nữ diễm lệ hơn người, như minh châu dưới ánh trăng, ánh sáng trong đen tối, vô cùng động lòng người. Luân Thái Nhã nhịn không được nuốt nước miếng một cái, cổ nhân nói tú sắc khả xan cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi nhỉ.

*Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê hoặc lòng người. Sắc đẹp thay được cho cơm.

Từ Tĩnh Hàm trong cảm nhận các cô luôn là thắng lợi nhân sinh, gia đình có điều kiện, người lại xinh đẹp. Ba là nhà khoa học sinh vật, mẹ là kỹ sư điện tử, chính mình còn là thiên tài trong giới y học, mười sáu tuổi liền vượt cấp thi đậu vào đại học y, chưa tới hai mươi tuổi liền sắp tốt nghiệp.

Cô tuổi nhỏ, học hành xuất sắc, tính tình cũng có chút ngây thơ đáng yêu, thầy cô bạn bè đều yêu thích cô. Vào đại học y không bao lâu đã được phong làm hoa hậu giảng đường, đàn ông con trai theo đuổi nhiều không đếm xuể. Nếu không phải cô là con gái một, ba mẹ luôn sát sao, mỗi ngày cần phải gọi điện thoại báo cáo về nhà, nếu không chỉ sợ đã sớm bị người khác bắt đi.

Tình cảm của Từ Tĩnh Hàm cùng ba mẹ cô tốt đến mức làm không ít bạn bè thật hâm mộ, tuy rằng luôn miệng nói cô là trẻ con, nhưng bọn họ cũng biết loại gia thế, dung mạo như Từ Tĩnh Hàm căn bản là không cần tự mình dốc sức đi làm cái gì, ba mẹ yêu cô như mạng đã sớm an bài tốt tất cả cho cô.

Chỉ là…… Ba mẹ của Từ Tĩnh Hàm một tháng trước đã qua đời vì tai nạn xe cộ.

Cái gọi là kiều nữ, cũng phải có người nâng niu, chiếu cố, mới có thể kiều được a. Nhìn Từ Tĩnh Hàm tựa hồ đã toát lên thần sắc thành thục, Luân Thái Nhã không khỏi mạc danh cảm thấy chua xót.

“Uy! Từ Tĩnh Hàm cậu đừng làm tớ sợ a!?” Luân Thái Nhã nhịn không được lại lắc lắc thiếu nữ, ý đồ gọi cô hoàng hồn.

“Cảm ơn.” A1 miễn cưỡng tìm về thần trí của mình, nói cảm tạ xong liền cự tuyệt ý tốt của bạn cùng phòng: “Để tớ yên tĩnh một chút là được!”

Luân Thái Nhã thở dài một tiếng, không nói gì nữa. Cô ấy ôn nhu giúp thiếu nữ kéo chăn ra một góc ở giường, để lại cho cô ít không gian.

Nước mắt không ngừng chảy xuống, hai mắt mờ mịt nhìn trần nhà, A1 không biết mình đã ngây người bao lâu, mãi cho đến sắc trời sáng hẳn mới miễn cưỡng tìm về ý thức chính mình. Cô thuận tay cầm lấy điện thoại, màn hình lóe lên: Công nguyên ngày 1 tháng 5 năm 3768.

3 tháng trước mạt thế!

Cô mở to mắt nhìn, mất một thời gian mới tiêu hóa hết tin tức này.

Hiện tại là trước mạt thế, cô trọng sinh!?

Đang lúc cô kinh ngạc, thanh âm bạn cùng phòng lần thứ hai vang lên: “Tĩnh Hàm, tớ đã giúp cậu xin nghỉ. Bữa sáng đặt trên bàn cậu, đừng quên ăn đấy.”

“Cảm…… cảm ơn……” Đến đến lúc này, cô mới phát hiện ngoài trời không biết khi nào đã sớm hừng đông, bạn cùng phòng thật tốt bụng chẳng những giúp cô xin nghỉ, còn giúp cô mua cơm.

Cô kéo chăn ra, nhìn bạn cùng phòng sau mười năm không gặp lại, ký ức trước mạt thế hơi có chút mơ hồ, cô thế nhưng không nhớ nổi tên người nọ, chỉ nhớ rõ vị bạn cùng phòng này vẫn luôn thiện lương, cười rộ lên rất ngọt ngào, tính cách lại có chút thánh mẫu, đây là loại người chết nhanh nhất ở mạt thế. Cô có chút chờ đợi hỏi: “Hiện tại là năm mấy?”

“Năm 3768.”

“Tháng?”

“Ngày 1 tháng 5.” Luân Thái Nhã nghi hoặc nói: “Cậu không sao chứ?”

“Không…… Không có việc gì……” A1 gục đầu xuống, đột nhiên lại trầm mặc.

Luân Thái Nhã lại quan tâm vài câu, nhưng A1 trước sau vẫn cúi đầu, không nói tiếng nào. Sau đó cô cũng không kiên nhẫn nữa, thu thập đồ vật chuẩn bị đi học, thuận miệng nói sẽ giúp cô mang một phần cơm trưa về.

Đang lúc Luân Thái Nhã thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được thanh âm thiếu nữ hỏi: “Có thể gọi tên tôi lần nữa không?”

Luân Thái Nhã không rõ nhưng vẫn thực hảo tâm lặp lại tên cô: “Tĩnh Hàm?”

“Cảm…… cảm ơn……”

A1 đem đầu chôn trong chăn thật sâu. A1! Con số này đã theo cô bao nhiêu năm, lâu đến mức làm cô cơ hồ quên đi tên của mình.

Cô là Từ Tĩnh Hàm, đã từng là một nữ nhân trải qua một cuộc sống bình thường như bao người.