Chương 20: Chung tình

Chương 20: Chung tình

Tĩnh Hàm hoàn toàn không biết ý nghĩ trong đầu Triết Dã, nếu biết, cô sợ mình sẽ không nhịn được tặng anh ta một phát Đạn Ánh Sáng.

Tĩnh Hàm đánh giá trái phải, có lẽ bởi vì mất điện, Cục Cảnh Sát một mảnh hắc ám, tang thi bên trong hẳn là đã bị dọn sạch sẽ, không có tiếng rít gào của tang thi, nhưng trên mặt đất tàn lưu vết máu tím đen chứng tỏ nơi này từng xảy ra một trận khổ chiến ác liệt, cô vừa đi, vừa ghi nhớ đường, thuận tiện tìm vài góc độ ẩn nấp hạ độc thủ.

Vừa lên tầng cao nhất, một quả cầu nước vững chắc nhắm ngay mặt cô bắn đến.

“Khụ khụ……” Tĩnh Hàm đột nhiên bị nước từ đâu bay đến ập vào làm lạnh thấu tim gan, cả giận: “Anh làm cái gì vậy?”

Triết Dã không chút khách khí tiến lên chùi mặt cô, chợt thấy một khuôn mặt nhỏ diễm lệ động lòng người, là cô!?

Kinh hỉ trong mắt Triết Dã chợt lóe qua: “Uy!” Anh ta đột nhiên nói: “Làm bạn gái tôi đi!”

Tĩnh Hàm: “……”

“Tôi coi trọng em, làm bạn gái tôi đi!”

Tĩnh Hàm nhìn anh ta như nhìn cá chết, cô đã rất nhiều năm chưa làm qua loại biểu tình không thục nữ này: “Bệnh viện quẹo trái không tiễn.”

“Tôi không bị bệnh!” Triết Dã có chút nổi giận: “Tôi là dị năng giả, đương nhiên muốn tìm một nữ nhân vừa mắt.” Anh ta chính là dị năng giả hệ thủy số một số hai nơi này, coi trọng cô là phúc khí của cô. Dị năng giả hệ thủy rất hữu dụng, tuy rằng lực công kích không mạnh bằng dị năng giả hệ hỏa, có thể một chiêu thiêu chết tang thi, nhưng anh ta cũng không kém a, một chiêu quả cầu nước có thể đuổi tang thi đi; hơn nữa năng lực của mấy tên dị năng giả hệ hỏa chỉ là thoạt nhìn hung bạo, trên thực tế không có lợi hại bằng anh ta, rốt cuộc anh ta có thể khống chế nước, không giống những người đó phải đυ.ng tới tang thi mới có tác dụng.

Hơn nữa trừ đánh tang thi ra, anh ta còn có thể tạo nước uống, thậm chí còn cung cấp nước cho cô tắm rửa thoải mái, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, dị năng giả tốt giống như anh ta tìm đâu ra chứ.

Triết Dã càng nghĩ càng cảm thấy mình thích hợp nhất, anh ta tới gần Tĩnh Hàm, môi thiếu chút chạm vào mặt cô: “Nếu không phải nhìn em lớn lên xinh đẹp, có chút đầu óc, lão tử cũng sẽ không chọn em.” Dừng một chút lại nói: “Sau này em theo tôi đi!”

Con nít con nôi từ đâu học được chiêu tán gái?

Tĩnh Hàm tuổi trong lòng sắp bốn mươi thiếu chút nữa trợn trắng mắt cho anh ta xem, người này miệng thì cuồng ngạo, nhưng nhìn mặt và lỗ tai anh ta đi, đỏ như cái gì, tần suất tim đập còn không bình thường, rõ ràng là đang thẹn thùng, khẩn trương còn học theo bộ dạng tổng tài bá đạo, không cảm thấy mất mặt sao?

Hơn nữa, Tĩnh Hàm nhìn ngũ quan của đứa con trai trước mắt, nhịn không được đánh giá từ trên xuống dưới một chút, mở miệng hỏi: “Anh thành niên chưa?”

Không thể trách phản ứng đầu tiên của cô chính là hỏi thiếu niên thành niên chưa, gia hỏa này chắc cũng tầm mười tám mười chín tuổi đi, vừa thấy liền biết là con lai, tròng mắt màu xanh lục xinh đẹp như phỉ thúy, tuy rằng ngũ quan cũng giống người phương Đông, nhưng hình dáng lại khắc sâu hơn nam nhân phương Đông nhiều, con lai đều tương đối đẹp hơn người khác, gia hỏa này cũng không ngoại lệ, mặt mày sáng ngời, xứng với một thân bỉ khí nói không nên lời, bên trong vẻ tuấn mỹ không biết vì sao lại cho người ta thêm vài phần tà mị .

Nếu anh ta trưởng thành, sau khi trải qua nhiều chuyện chắc hẳn sẽ anh tuấn tà mị, là một nam nhân giàu có hấp dẫn người khác. Có điều hiện tại chỉ tính là thiếu niên choai choai mà thôi.

Đại khái là bởi vì nội tâm thật khẩn trương, mắt hạnh của thiếu niên có vẻ bất an, gương mặt cũng hơi gồng lên, anh ta vốn mang dáng vẻ có chút trẻ con, gồng lên như vậy làm tay cô nhịn không được ngứa ngứa, rất muốn niết một chút, Tĩnh Hàm cũng thật sự nhịn không được động thủ.

Sách! Nam nhân lớn lên đáng yêu chính là có chỗ lợi a, làm cô không đành lòng gϊếŧ anh ta.

Triết Dã vội vàng lùi về phía sau một bước, đẩy tay Tĩnh Hàm ra: “Tôi chỉ là mặt trẻ con, tuổi còn lớn hơn em mấy tháng đấy.”

“Nói cứ như anh biết tôi bao nhiêu tuổi.” Tĩnh Hàm nhịn không được trợn trắng mắt, tên này rõ ràng chỉ được cái mạnh miệng, xem nhiều phim điện ảnh quá, ngốc rồi sao? Phim điện ảnh trước mạt thế thật là dạy hư trẻ con.

“Mười chín a!” Triết Dã theo bản năng trả lời.

“Sao anh lại biết tuổi của tôi?” Lần này tới lượt Tĩnh Hàm cả kinh, đột nhiên nhớ tới phản ứng đầu tiên của thiếu niên khi nhìn thấy cô, hai mắt cô híp lại: “Anh biết tôi là ai?”

Gia hỏa này như thế nào biết cô là Mạt Thế Trạch?

Đang lúc Tĩnh Hàm suy tư chính mình nơi nào lộ dấu vết, đột nhiên nghe được thiếu niên đỏ mặt phun ra mấy chữ: “Cuộc thi bình chọn hoa hậu giảng đường.”

Anh ta biết cô, vẫn luôn biết cô. Mỗi lần trên đường từ trường học trở về cô nhi viện, anh ta sẽ đi ngang qua một ngôi nhà thật xinh đẹp, trong tường vây truyền đến âm thanh du dương của dương cầm, anh ta sẽ thường ghé tai vào trong tường vây thưởng thức, bên trong là một cô bé tóc dài đáng yêu đàn dương cầm, có lần cô phát hiện ra anh ta, còn đối anh ta mỉm cười ngọt ngào, chỉ là khi đó anh ta bị người đánh cho mặt mũi bầm dập, mặt sưng phù như đầu heo, không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của anh ta thế nhưng chính là chạy trốn, hơn nữa vài ngày sau còn cố ý vòng đi đường khác.

Sau đó đợi đến khi anh ta trở về con đường cũ quen thuộc kia, cô đã chuyển nhà.

Anh ta vốn cho rằng đó chẳng qua chỉ là hồi ức khi còn bé, mãi đến khi anh ta ở trên mạng thấy cuộc thi bình chọn hoa hậu giảng đường.

Nhìn cô được phong hậu là mỹ nữ đại học Y, mà anh ta chỉ là một bộ đội đặc chủng nho nhỏ.

Triết Dã đột nhiên cười, vận mệnh thật sự rất kỳ lạ, đem hai người trời Nam đất Bắc kéo gần bên nhau.