Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế Luân Hồi

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vết thương trên cánh tay bên phải của Hồ Lai, chính là vào lúc này bị ... khi quái vật sắp cắn đến Đoan Hoa, hắn vươn cánh tay ra đỡ, thuận thế đem Đoan Hoa đẩy ra.

Quái vật liền cùng Hồ Lai đánh nhau, Đoan Hoa ở một bên không giúp được gì, chỉ có thể hô to gọi những người chơi khác tới.

Hồ Lai thân thể cường tráng, nhưng cũng không kiên trì được bao lâu, các bộ phận trên người liên tiếp bị thương, phần bụng lại bị một đòn nặng nề, thật sự không có biện pháp, hắn mới không thể không phát động kỹ năng "Em gái đáng yêu".

Nói xong những lời này, Đoan Hoa thở dài một hơi, chưa hết hoảng sợ nói: "Các ngươi ở xa không phát hiện, quái vật kia hình dáng quá đáng sợ!"

Tần Diệc nhớ tới hình dáng quái vật cô nhìn thấy, trong đầu hiện lên cái gì đó, hỏi: "Trên đầu quái vật kia có phải có vây cá không?”

Đoan Hoa liếc nhìn cô một cái, gật đầu nói: "Không riêng gì vây cá, toàn thân nó còn là vảy! Cái đầu nó giống như con người, nhưng hai mắt mọc ở hai bên, không có mũi, miệng là môi cá! Quả thực hoàn toàn là một quái vật người cá mà!"

Trọng Minh nói: "Vừa rồi nó trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống nước bên ngoài, hiển nhiên cũng chứng minh nó và cá có quan hệ.”

Hồ Lai trầm giọng nói: "Ta căn bản đánh không lại nó, một đấm đập lên liền nện vào vảy của nó, đau chết ông đây!”

"Cho nên... Mạt thế này, là biến dị của sinh vật dưới nước?" Văn Trọng tựa vào sô pha, lười biếng nói: "Tuy nói nơi này thoạt nhìn trước kia là thành thị, nhưng ai cũng không biết tòa thành này có phải là ở gần biển hay không, lở như sinh vật biến dị trong biển lại chạy đến đây––"

Những lời còn lại hắn không nói, nhưng âm cuối kéo dài lại mang đến cho những người khác một loại cảm giác thập phần không ổn.

Trần Sơn từ trên sô pha đứng lên, đi đến bên cạnh vật tư thật vất vả mới tìm được, nói: "Chúng ta không phải tìm được nhiều thứ như vậy sao, chỉ cần sống qua ba mươi ngày, nhiệm vụ này là có thể hoàn thành!"

Hồ Lai nói: "Ngươi ngốc hả, ít đồ như vậy, đủ cho sáu người chúng ta phân chia sao? Nếu một hai người ngược lại còn có thể chống đỡ ba mươi ngày!"

Ngay sau khi những lời này của ông kết thúc, căn phòng đột nhiên yên tĩnh trong chốc lát.

Tần Diệc cũng không biết những người khác đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô lại nhớ tới hai cỗ thi thể vì tranh giành một thùng mì ăn liền mà đồng quy vu tận.

Chẳng lẽ, mấu chốt của nhiệm vụ này, không phải dòng nước, không phải quái vật người cá, mà là... Những người chơi tham gia vào nhiệm vụ cùng nhau.

Nghĩ tới đây, Tần Diệc không khỏi đưa tay sờ sờ lưỡi dao nhọn mà mình đặt ở bên đùi.

"Ngươi sờ dao làm gì?!"

Hồ Lai trừng mắt nhìn Tần Diệc, giọng điệu thập phần không tốt: "Ta đã sớm cảm thấy người phụ nữ như ngươi thập phần kỳ quái, hiện tại còn sờ dao, như thế nào, ngươi đây là tính toán gϊếŧ chúng ta độc chiếm vật tư hả?”

Dưới ánh nến yếu ớt chiếu rọi, ngoại trừ Văn Trọng ra, ánh mắt của bốn người còn lại cũng đều rơi xuống trên người nàng.

Tần Diệc dứt khoát cầm con dao trong tay, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lần lượt đảo qua bốn người: "Nhìn chằm chằm vào tôi làm cái gì, các ngươi dám nói trên người mình không có vũ khí nào phòng thân? Bị người ta khıêυ khí©h, liền muốn đánh nhau?"

Văn Trọng duỗi chân dài ra, lười biếng đứng lên, từ bên hông rút dao nhọn ra vẫy vẫy, khóe miệng xẹt qua ý cười: "A, đôi tình nhân."

Tần Diệc liếc hắn một cái. Tuy rằng lời này có chút chiếm tiện nghi của cô, nhưng hành động hiện tại của hắn không thể nghi ngờ là đang giúp cô.

Đoan Hoa kéo cánh tay Hồ Lai, cười nói: "Mọi người cũng đừng kích động nha, Hồ Lai cũng là vừa rồi bị quái vật kia làm kinh sợ, cho nên tinh thần có chút căng thẳng, không phải cố tình gây chuyện."

Hồ Lai hừ lạnh một tiếng, cứng cổ đang muốn nói chuyện, Đoan Hoa lại kéo hắn một cái, hắn quay đầu trừng nàng một cái, cuối cùng cũng không nói gì.

Tần Diệc nhìn ở trong mắt, trong lòng thầm nghĩ, xem ra, sau khi chia tổ cũng đồng thời phân ra các đoàn thể nhỏ.

Bên cạnh, ngón tay Trọng Minh chỉ vào tờ báo trên bàn, trầm giọng nói: "Cho dù muốn nội chiến, cũng không cần gấp gáp như vậy.”

Trần Sơn hỏi: "Có chuyện gì vậy? Trên báo viết những gì?"

"Mặc dù không biết hôm nay đã là ngày mấy, nhưng tờ báo có nói rằng cơn bão lớn này xuất hiện ở toàn cầu, kéo dài đã hai tháng, đi kèm theo đó là cơn gió lốc, tại thời điểm báo đăng lên , phía trên có nói chính phủ đã gửi phi thuyền và máy bay trực thăng đến cứu viện. Bên cạnh tin tức này còn có người đã dùng bút bi viết chữ —— chỉ có hai chữ lừa đảo, thoạt nhìn hạ bút phi thường nặng, bộ dáng rất phẫn nộ."

Văn Trọng nhướng mày, nói: "Nói như vậy, cuối cùng chính phủ cũng không có phái người đến cứu viện rồi?”

Trọng Minh nhún nhún vai, nói: "Ai biết được, ngày phát hành báo phải là trước khi nước lũ nhấn chìm nơi này —— nếu không báo chí cũng không phát ra được. Thời gian người đàn ông viết chữ, rất có thể là sau một thời gian.”

Chân tướng rốt cuộc là như thế nào, bọn họ hiện tại cũng không rảnh bận tâm, quan trọng nhất, vẫn là nghĩ biện pháp sống qua ba mươi ngày này.

Có người bụng ùng ục kêu hai tiếng, sáu người cầm ba gói mì ăn liền đi ra, mỗi người một nửa ăn sống.

Hiện tại vật tư của bọn họ tổng cộng có hai thùng mì ăn liền, nửa thùng bánh mì đóng gói chân không, cùng với một gói nhỏ thịt bò khô, ba cái đồ đóng hộp, còn có... Một túi thức ăn cho chó.
« Chương TrướcChương Tiếp »