Chương 17

Tòa nhà này khác với căn nhà bọn họ ở trước đây, tầng một có tám gia đình, nhưng là từ giữa đó hoàn toàn tách ra. Bọn họ ở chỗ này chỉ có thể vào bốn cặ hộ, ở dưới tầng có hai cánh cửa nằm ở vị trí trái và phải, nếu muốn vào nửa còn lại của ngôi nhà, chỉ cần đi lên lầu qua cánh cửa còn lại ở tầng dưới.

Hoặc, từ ban công bên ngoài nhảy vào.

Cũng may hiện tại bọn họ tìm được không ít đồ ăn, tạm thời không cần mạo hiểm như vậy.

Tần Diệc nhanh chóng ăn xong một hộp cơm, một hơi uống hết nửa chai nước, thỏa mãn nép vào sô pha.

Tính ra, thời gian tôi đến nơi này không dài, chỉ bốn năm ngày, nhưng dường như đã rất lâu, rất lâu rồi tôi mới được thảnh thơi như vậy.

Lần đầu tiên Tần Diệc hồi tưởng lại chuyện vừa rồi xảy ra.

Virus bùng phát, quái vật côn trùng xuất hiện chỉ sau một đêm, xác chết, thịt băm, nội tạng vương vãi khắp sàn nhà...

Còn cô, từ một người sắp chết vì đau đớn khắp người hết lần này đến lần khác, đã trở thành một người khỏe mạnh có thể leo mười tầng lầu mà không tốn chút sức lực nào.

Nhưng sức khỏe này... phải trả giá khi tham gia trò chơi sinh tồn này.

Tuy nhiên, nếu không có trò chơi này, có lẽ cô đã chết từ lâu rồi.

Dù thế nào đi nữa, đối với nàng lúc đó sắp chết mà nói, có thể lấy lại thân thể khỏe mạnh, thật sự là chuyện sung sướиɠ nhất.

Cô đã từng trải qua cái chết một lần, hiện tại Tần Diệc quý trọng mạng sống của mình hơn người thường nên khi đối mặt với con lươn Ngư Quái đó, cô có thể dùng miệng cắn vào mắt nó mà không chút do dự.

Tần Diệc đưa tay chạm vào môi cô, cô không nghi ngờ gì, nếu có người muốn mạng của cô, cô cũng có thể gϊếŧ chết họ.

Hồ Lai còn đang ăn cơm, thật sự rất đói.

Liên tiếp ăn hai cái bánh mì nhỏ cùng hai hộp cơm tự sôi, hắn liên tiếp uống thêm hai hộp sữa chua, thỏa mãn thở ra một hơi, dựa lưng vào sô pha, vuốt bụng nói: “Ở đây nhiều đồ quá! , Tôi đoán rằng những người dân ở tầng dưới đã mang đồ đạc của họ lên trên trước khi họ được giải cứu. Thật tuyệt, điều này thật sự đang giúp chúng ta ở hiện tại!”

Tần Diệc thu hồi suy nghĩ, nói: "Không biết những người khác hiện tại thế nào."

Hồ Lai lắc đầu: "Ngươi lo lắng cũng vô ích, xuyên qua cửa kính có chút khó nhìn, tên Văn Trọng kia chắc là không sao. Được rồi , chúng ta đi chặn cửa ra vào, ngủ một giấc rồi nói tiếp!"

Nói xong, anh đứng dậy trước, kéo bàn trà đi về phía cửa.

Tần Diệc đi ra ban công.

Ngôi nhà họ ở trước đây không có ban công, chỉ có cửa sổ nên trong phòng rất tối, nhưng bây giờ ánh sáng ở đây tốt hơn nhiều.

Cô đóng cửa kính ngoài ban công lại, dọn vài thứ chắn lại, ánh sáng trong phòng khá mờ nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ.

Các cửa sổ khác không có gì ngăn trở nữa, chỉ có thể tìm một số chai rượu và những thứ khác đặt bên dưới, nếu quả thật có quái vật từ cửa sổ tiến đến, liền sẽ phát ra âm thanh nhắc nhớ bọn họ.

Sau khi xác nhận an toàn, Tần Diệc và Hồ Lai mỗi người vào một gian phòng bắt đầu đi ngủ.

Nằm trên chiếc giường sạch sẽ êm ái, Tần Diệc cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Mấy ngày nay ở đây, cô thật sự không được nghỉ ngơi thoải mái, lúc đầu mọi người thay phiên nhau trực đêm, về sau vì đói khát mà ngủ không ngon giấc.

Nằm trên giường không bao lâu, cô liền chìm vào giấc ngủ say.

Ngay cả trong giấc mơ, cô vẫn chạy trốn, chiến đấu với đủ loại quái vật.

Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy đại não có chút mơ hồ, và không thể phân biệt giữa hiện thực và mơ trong một lúc.

Ngoài cửa có tiếng động, Tần Diệc đẩy cửa vào, thấy Hồ Lai đang quay lưng làm gì đó.

Ngoài cửa sổ lúc này trời đã tối, ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pin yếu ớt bên cạnh anh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu nhìn cô, sau đó tiếp tục quay lại làm việc của mình, nói: "Dậy đi, đã bốn giờ sáng rồi."

Tần Diệc đi tới hớp một hớp nước khoáng còn chưa uống xong, lại gần thì thấy Hồ Lai đang cầm một thanh gỗ dài trên tay.

Cô ấy hỏi, "Anh đang làm gì vậy?"

Hồ Lai đem một thanh đao hướng về phía gậy gỗ so sánh nói: "Trong bếp có mấy thanh đao tốt, lấy hai thanh buộc dài chút, nếu lở gặp quái vật, cứ từ xa cho nó một đao!"

Tần Diệc cười cười, ngồi xuống sô pha, không tìm được gì để nói, hỏi: "Trước khi tới đây anh làm nghề gì?"

Hồ Lai siết chặt nắm tay, bắp thịt trên cánh tay phồng lên: "Tôi, huấn luyện viên thể hình! còn cô làm gì vậy?"

“Tôi không có việc làm.” Tần Diệc cúi đầu, trước đây cô viết tiểu thuyết siêu nhiên, nhưng vì bệnh tật nên không viết nữa.

Lúc đó số tiền tiết kiệm của cô đã đủ cho khoảng thời gian còn lại của cô, kiếm nhiều tiền cũng trở nên vô dụng đối với người chết, vì vậy cô đơn giản là không viết nữa.

Không ngờ sau này lại xảy ra chuyện khó tin như vậy.

Hồ Lai không biết sự tình, gật đầu nói: "Vậy cha mẹ cô nhất định rất giàu có?"

Tần Diệc cười khổ, thản nhiên nói: "Tôi là cô nhi."

Hồ Lai sửng sốt, gãi gãi đầu nói: "Thật xin lỗi... Cha mẹ tôi đã qua đời hai năm trước, bất quá, hiện tại nghĩ lại, ít nhất bọn họ cũng không có bị Zombie lây nhiễm."

Tần Diệc sửng sốt, hỏi: "Zombie?"

“A, sao vậy?” Hồ Lai dừng việc đang làm nhìn cô.

Tần Diệc hỏi: "Zombie anh nói là có ý gì?"

Hồ Lai cười nói: "Không phải giống như trong phim truyền hình Xác sống sao? Nửa đêm tôi ra khỏi thị trấn, đột nhiên có một đám thây ma gõ cửa, tôi gϊếŧ được vài con rồi chạy ra ngoài.m, ở bên ngoài tìm chiếc xe, một bên tìm đồ ăn một bên tránh Zombie, thật vất vả mới về đến nhà, Kết quả…Ai, kết quả liền bị chọn để tham gia trò chơi này."

Tần Diệc nghe ra hình như anh ta đang che giấu điều gì, nhưng cô không quan tâm, lúc này, toàn bộ lực chú ý của cô đều đổ dồn vào con Zombie trong miệng anh ta.

Cô ấy cũng đã từng xem bộ phim của Mỹ “ Xác sống”. Zombie trong đó vẫn duy trì hình dạng con người, chỉ cần não của nó không bị xuyên thủng, nó sẽ luôn có khả năng di động, ngay cả khi chỉ còn một cái đầu, nó cũng không ngừng. há miệng cắn người.

Nhưng--- làm sao có thể là loại Zombie này?!

Thứ mà cô và Tiểu Lý gặp phải rõ ràng là những loại quái vật đã biến hình thành động vật, có con tiến hóa chi trước của bọ ngựa, có con lại có sáu cánh tay, rõ ràng là khác hẳn Zombie!

Tần Diệc cả kinh, đột nhiên đứng lên: "Sao có thể là Zombie? Thứ chúng ta gặp rõ ràng là một loại quái vật đã tiến hóa thành động vật!"

Hồ Lai bị hành động của nàng làm cho sửng sốt, nhất thời mới ý thức được nàng đang nói cái gì, không khỏi nhíu mày nói: "Động vật gì? nào có động vật như thế?"

"Chính là... Hai cánh tay biến thành bọ ngựa, miệng cũng trở nên rất lớn, có một cái lưỡi dài, giống như con ếch…"

Tần Diệc một mạch kể lại tất cả những quái vật biến dị mà cô đã nhìn thấy, Hồ Lai nghe theo lời cô càng ngày càng há hốc mồm, hồi lâu cũng không phục.

Một lúc sau, anh ta mới lắp bắp hỏi: "Đây, đây là chuyện gì xảy ra?"

------------