Chương 13

"Mẹ kiếp!" Hồ Lai ném túi thịt trong tay, hét lớn với ba người: "Chạy đi!”

Tần Diệc phản ứng lại, xoay người chạy xuống lầu.

Phía sau là Văn Trọng và Trọng Minh, chạy ở phía trước miệng Hồ Lai không ngừng hô: "Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Cái quái gì thế này!"

Trọng Minh cuối cùng hét lên: "Nhanh lên, nó dường như muốn đuổi theo!”

"Lão tử chạy không nổi! Chân mềm!" Hồ Lai hét lớn một câu, trực tiếp xoay người bước lên lan can, trượt xuống phía dưới.

Tần Diệc thấy thế, cũng học theo, Văn Trọng phía sau tựa hồ cũng lên.

Chờ Hồ Lai rơi xuống đất, Tần Diệc thiếu chút nữa đυ.ng vào lưng hắn, thật vất vả mới dừng lại, lại bị Văn Trọng phía sau đυ.ng một chút.

Trọng Minh sắc mặt trắng bệch hét lên: "Mau vào nhà đóng cửa lại!"

Tần Diệc quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, từng sợi lông tóc trong nháy mắt đứng thẳng ——

Phía trên cầu thang, một khuôn mặt khổng lồ trắng bệch nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt giống như hai hố đen.

Khuôn mặt này lớn đến mức nào? Lớn đến mức chỉ là một khuôn mặt, liền chặn toàn bộ cầu thang!

Cái miệng kia, lúc này còn treo một đôi chân vết máu loang lổ.

Miệng của nó không ngừng nhai, tiếng nhai chân người trộn lẫn thanh âm xương cốt vỡ vụn, ở giữa hành lang rõ ràng chói tai.

"Nó, nó có phải là không xuống?" Tần Diệc tựa lưng vào vách tường, hai mắt chớp cũng không dám chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt to lớn kia.

"Cửa mở ra, nhanh lên!" Hồ Lai và Văn Trọng hợp lực mở cửa phòng bên cạnh, kéo Tần Diệc vào.

Thẳng đến khi cửa phòng bị khép lại, Hồ Lai điên cuồng đẩy sô pha qua chặn cửa, bốn người mới đồng loạt thở ra một hơi, đặt mông ngã xuống đất.

Vốn tưởng rằng chỉ là một con quái vật cá lúc trước gặp qua, bốn người đối phó dư dả, ai có thể nghĩ tới, vừa mở cửa lại nhìn thấy một con quái vật như vậy!

Đáng sợ nhất chính là, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy, lúc ấy ở ngay phía sau cửa phòng, Văn Trọng vừa đẩy cửa ra, khoảng cách giữa bốn người và nó cũng chỉ khoảng một thước!

Đột nhiên cùng một thứ đáng sợ như vậy mặt đối mặt, bốn người ngay cả một chút ý nghĩ phản kháng cũng không có, phản ứng đầu tiên tất cả đều là giậm chân bỏ chạy.

Hồ Lai còn đang kinh hoảng, vỗ ngực nói: "Thứ kia, sẽ không phải là quỷ chứ?”

Văn Trọng lắc đầu: "Tôi xem không ít phim kinh dị, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua loại quỷ này!”

Trọng Minh thở hổn hển, nói: "Trước khi tiến vào hệ thống đã nói qua, nơi này là mạt thế, bất kể là thiên tai hay là nhân họa, nhiều nhất là xuất hiện sinh vật biến dị, làm sao có thể có quỷ đây?”

Vậy gương mặt khổng lồ vừa rồi chính là một trong những loài biến dị?

Tần Diệc vốn định nói những lời này, nhưng cô mới mở miệng ra, liền kinh hãi không phát ra được thanh âm.

Lúc này, cô tựa vào vách tường bên cạnh cửa, đối mặt chính là cửa sổ phía trước.

"Làm sao vậy?" Văn Trọng thấy vẻ mặt quái dị của nàng, hỏi một câu.

Cô run rẩy đưa tay ra và chỉ về phía cửa sổ.

Ánh sáng ngoài cửa sổ so với trong nhà tối hơn một chút, bởi vậy tuy rằng cách một chút khoảng cách, nhưng bọn họ vẫn thấy rõ ——

Một khuôn mặt trắng khổng lồ, đang ở bên ngoài cửa sổ! Miệng lớn hơn một người còn lớn hơn, nhếch lên mặt, lộ ra bên trong khoang miệng tối đen như mực...

"Quỷ a a a a a a!" Hồ Lai phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cơ hồ lập tức trốn sau lưng Văn Trọng.

Trọng Minh không nhúc nhích, nhưng hắn chỉ là bởi vì dọa đến không nhúc nhích được.

Tần Diệc siết chặt con dao nhọn trong tay, dùng sức bóp mình một cái, thanh âm khó nén run rẩy: "Đừng, đừng sợ, nếu nó tới, liền chọc vào mắt nó!”

Nói, nói dễ dàng! Hồ Lai nói chuyện cũng thắt nút: "Đừng giấu diếm, kỹ năng của các ngươi còn chưa dùng qua!”

Trọng Minh rốt cục giật giật, hướng cửa di chuyển tới, vừa nói: "Kỹ năng của tôi là để cho người ta trong vòng năm phút tiếp theo phải nói sự thật, ngươi xác định muốn tôi dùng kỹ năng? ”

Nói thật cái rắm a! Hai tay Hồ Lai sắp cài nát quần áo của Văn Trọng, khóc không ra nước mắt nói: "Ngươi cái kỹ năng rách nát gì vậy! ”

Văn Trọng dùng sức kéo tay hắn xuống, nói: "Giống như Tiểu Diệc nói, nếu nó tới đây, trước tiên chọc vào mắt nó. Kỳ thật, cũng không đáng sợ như vậy, chẳng qua chỉ là một khuôn mặt lớn hơn người bình thường một chút mà thôi..."

"Đánh rắm! Nó vậy mà lớn hơn một chút!" Giọng nói của Hồ Lai nghe đến gần như khóc.

Văn Trọng thở dài nói: "Ngươi to lớn sao lại nhát gan như vậy?"