Phía sau cửa sổ, năm người dùng ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm cô, hơn nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Tần Diệc đứng lên, nhìn chằm chằm sân thượng đối diện cẩn thận nhìn một hồi, sau khi xác định không có bất kỳ động tĩnh nào xuất hiện, mới cất bước đi tới.
Có lẽ là bởi vì trận đánh nhau nguy hiểm vừa rồi, cảm giác sợ hãi lúc trước khi ở chỗ cực cao đã bị quét sạch không còn, nàng đi trên ván gỗ hơi lắc lư, dĩ nhiên như đi trên mặt đất bằng phẳng, thậm chí còn dám cúi đầu nhìn xuống mặt nước sâu thẳm phía dưới.
Sau khi bước lên sân thượng, nàng mới thấy rõ đống tạp vật kia——
Một số bìa cứng, một số bao bì thực phẩm, một số vải không thấm nước, và ... Nhiều cánh tay và chân của con người!
Mấy thứ này cơ hồ chất thành một ngọn núi nhỏ, bởi vì rất nhiều thứ hỗn tạp cùng một chỗ, ánh sáng lại thật sự không tốt lắm, lúc trước Tần Diệc thế nhưng vẫn không nhìn ra.
Bây giờ đến gần rồi lại nhìn, thậm chí có thể thấy rõ sơn móng tay màu hồng nhuộm trên một ngón tay cuộn tròn trong đó.
Có thể có mùi thối rữa, nhưng trên người Tần Diệc có thể còn thối hơn đống đồ kia, bởi vậy cũng không cảm thấy có mùi gì nữa.
"Này, cởi dây thừng ra!" Hồ Lai lớn tiếng ở đối diện kêu một tiếng.
Tần Diệc nghe vậy, cúi đầu cởi dây thừng xuống, người bên kia liền nhanh chóng kéo trở về.
Người thứ hai tới là Văn Trọng.
Sau khi hắn trèo lên ván gỗ, một tay chắn ở trên mắt che mưa, chậm rãi đi tới.
Bộ dáng nhàn nhã kia, quả thực giống như đi du lịch.
Tần Diệc thầm nghĩ, loại người rõ ràng không sợ hãi nhưng kiên quyết không chịu đứng ra làm chim đầu đàn... Thật sự là người đáng thương cũng có chỗ đáng hận.
Văn Trọng nhảy xuống ván, ném nước khoáng trong tay cho Tần Diệc: "Này, cầm đi súc miệng đi."
Có cần phải xa xỉ như vậy không?
Tần Diệc đương nhiên sẽ không từ chối, mùi tanh hôi trong miệng khiến cô ngay cả miệng cũng không muốn ngậm lại.
Chỉ có nửa chai nước khoáng, chỉ cần súc miệng một chút là dùng hết. Trong thời gian này, Hồ Lai và Trọng Minh đều liên tiếp đi tới.
Hồ Lai vừa rơi xuống đất liền vỗ vai Tần Diệc một cái: "Nhìn không ra nha! Ngươi xuống tay cũng tàn nhẫn!"
Tần Diệc bị anh chụp đến thiếu chút nữa đứng không vững.
Còn lại một Trần Sơn cùng Đoan Hoa ở đối diện, Đoan Hoa thò đầu nhìn xuống phía dưới, không dám đi lên, đẩy Trần Sơn nói: "Ngươi đi qua trước đi, ta, ta chờ một chút..."
Trần Sơn bĩu môi, cố ý làm ra vẻ mặt không sợ trời không sợ đất, nhưng kỳ thật trong lòng cũng đang đánh trống.
Nhưng bây giờ anh ta nhất định cần phải qua được bên kia.
Sau khi Trọng Minh tới, người kéo dây thừng liền từ bên kia đổi thành bên này.
Trong lúc chờ Trần Sơn đi tới, Trọng Minh bước đến đống tay chân hỗn tạp kia nhìn thật kỹ.
Kính mắt của hắn sau khi bị nước mưa làm ướt liền nhìn không rõ, bất đắc dĩ tháo xuống, sau đó phải tiến lại gần hơn nhìn.
Bộ dáng chuyên chú kia, làm cho Hồ Lai nhịn không được thấp giọng nói: "Đây không phải là biếи ŧɦái chứ?”
Không ai để ý tới hắn, thẳng đến khi Trần Sơn cẩn thận đi tới, Trọng Minh mới đứng dậy, trầm giọng nói: "Những tay chân này mức độ thối rữa bất đồng, có một số phía trên còn có vết thương sau khi chết tạo thành, chỗ gãy chân tay không đồng đều, vừa nhìn đã biết là bị răng cắn đứt.”
Hắn nói xong, từ trên mặt đất nhặt lên một tấm bìa cứng ướt đến sắp thối rữa, đệm trong tay, đem một cánh tay kéo ra đặt trên mặt đất, chỉ vào một vết thương phía trên nói: "Đây là dấu răng.”
Ngón tay rụt lại, nắm lấy nắm đấm: "Dấu vết của một chiếc răng, có nắm đấm của tôi lớn như vậy." Cắn cánh tay này —— không phải con lươn lớn vừa rồi.”
Văn Trọng hai tay khoanh quanh ngực, gật đầu nói: "Con lươn vừa rồi thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng kỳ thật còn chưa hoàn toàn tiến hóa. Cẩn thận, bên này, có lẽ còn có quái vật khác.”
Trong lòng mỗi người đều có chút sợ hãi không biết.
Trong tòa nhà đối diện, còn lại một mình Đoan Hoa.
Trần Sơn cởi dây thừng ra, ở trên buộc vật nặng ném trở lại đối diện, ba lần sau, cuối cùng cũng thành công ném vào trong cửa sổ.
Đoan Hoa buộc chặt dây thừng, cẩn thận nằm úp sấp bò lại đây.
Đến lúc này, sáu người đều trở thành con chuột ướt đẫm.
Máu trên mặt Tần Diệc dưới nước mưa đã được rửa sạch sẽ, nhưng mùi hôi thối trong nước mưa vẫn khó ngửi.
Mọi người cùng nhau xuống lầu, cẩn thận đi vào phòng đầu tiên, từ tủ quần áo tìm ra quần áo sạch sẽ để thay thế.
Khi bọn họ đến cửa phòng mở rộng, nhưng khóa cửa hiển nhiên là bị bạo lực phá hư, đồ đạc bên trong cũng đều loạn thất bát tao, không biết là chủ nhân vội vàng chạy trốn vội vàng làm loạn, hay là sau đó người lật tìm loạn.
Sau khi thay quần áo sạch sẽ, mọi người bắt đầu tìm kiếm thức ăn một lần nữa.
Bởi vì lo lắng trong tòa nhà còn có quái vật khác, lần này bọn họ không có tách ra, tất cả đều cùng nhau hành động.
Khi đi xuống tầng 15, Hồ Lai đi ở vị trí đầu tiên, tiến lên một cước đá văng cửa phòng.
Sau một khắc, một cái rìu từ bên trong vung ra, bổ thẳng vào mặt Hồ Lai!
Văn Trọng giơ tay lên, nắm lấy chuôi rìu, nghiêng đầu nhìn vào trong phòng tối đen như mực: "Đây cũng không phải là chuyện quái vật biết làm, đi ra đi."
"ngươi, ngươi là người sống?"
Một đạo thanh âm thập phần cảnh giác từ bên trong truyền đến, nương theo tiếng bước chân rất nhỏ, một nam nhân dáng người nhỏ gầy trong tay cầm dao thái đao đi ra, dừng ở cách bọn họ ba thước xa.
Đột nhiên nhìn thấy những người khác ngoại trừ người làm nhiệm vụ ra, Tần Diệc nhịn không được có chút kinh ngạc.
"Các ngươi đừng tới đây a, chúng ta người nhiều hơn các ngươi!" Người đàn ông gầy gò một tay chỉ về phía sau.
Ánh mắt Tần Diệc theo đó nhìn về phía trong phòng, mơ hồ có thể thấy được mấy bóng người mơ hồ ngồi bên sô pha phòng khách.
Trần Sơn kinh ngạc nói: "Nơi này lại còn có nhiều người như vậy? Thức ăn trong tòa nhà đó... Chắc chắn tất cả đều bị các ngươi càn quét không còn, phải không?”
Người đàn ông gầy vội vàng gật đầu: "Các cậu đi nhanh đi, đến tòa nhà bên cạnh nhìn một chút, người bên kia là nhóm người sớm nhất được cứu viện đi!”
Trọng Minh đẩy kính, hỏi: "Vậy tại sao các ngươi không được cứu đi?”
Nam nhân cười khổ, "Các ngươi không phải cũng không đi sao? Lúc ấy không phải đột nhiên xuất hiện một ít quái vật sao, một con cá lớn như vậy, đem người của đội cứu hộ ngay cả thuyền cùng nhau nuốt chửng, ai còn dám đến cứu người chứ?”
Thì ra lúc ấy là tình huống như vậy...