Đào Uyển Oánh vội vàng giật lấy túi đựng bánh mì từ tay Đào Lí, nhưng khi nhìn vào, nàng phát hiện siêu thị không bán loại bánh mì này.
“Vậy thì cô cũng phải nộp lên! Chúng ta phải cùng nhau sinh tồn, tất cả vật tư đều phải chia đều, mau đưa hết vật tư của cô ra đây!” Đào Uyển Oánh ra lệnh.
Đào Lí ngẩng đầu nhìn cô ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Cô nói chúng ta cùng nhau sinh tồn? Nhưng sao cô lại đẩy đồng đội vào đàn tang thi?”
Trong mắt Đào Lí đầy sự chế giễu và mỉa mai, như thể đang nhìn một màn hài kịch.
Đào Uyển Oánh hoảng loạn phản bác: “Tôi không có, Cô đang bôi nhọ tôi!”
“Phải không?” Đào Lí cười nhạt. “Còn không phải sự thật sao? Mọi người đang chạy về phía trước, nhưng cô lại đột ngột quay người đẩy Liễu Vân Vân ngã, khi cô ấy cố gắng bò dậy, cô lại đạp cô ấy thêm một đạp.”
Đào Lí tiếp tục lên tiếng, không hề kiêng nể: “Nếu không phải tôi kéo cô ấy lại, cô ấy giờ này đã bị tang thi xé xác rồi. Vậy xin hỏi, hành động của cô rốt cuộc là đúng hay sai?”
Giọng của Đào Lí không nhỏ, khiến cả phòng im lặng. Tất cả các bạn học đều quay đầu nhìn về phía họ. Mọi người đều nhìn thấy Liễu Vân Vân, lưng áo lông vũ đã bị bùn đất bám đầy.
Chạy vội như vậy, sao có thể ngã về phía sau được? Hơn nữa, dưới đất là lớp bụi bẩn, làm sao có thể ngã theo hướng ngược lại như thế? Dù có vấp phải đá cũng phải ngã về phía trước chứ, làm sao lại ngã ngược ra sau?
Rất nhiều ánh mắt nghi ngờ đổ dồn vào Đào Uyển Oánh, dường như muốn xuyên thấu cơ thể cô ta, để lộ ra sự thật mà mọi người đều nghi ngờ.
Liễu Vân Vân đứng dậy, dù đau đớn nhưng vẫn kiên cường đi tới trước mặt Đào Uyển Oánh, ánh mắt kiên định: “Tôi trước nay không làm sai điều gì, cũng chưa từng gây ra tổn thương cho cậu. Nhưng tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế này?”
Lời chất vấn của Liễu Vân Vân như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức làm dậy sóng ngầm.
Một câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến không khí xung quanh lập tức căng thẳng, bầu không khí im lặng trong phòng như bị xé rách, và tất cả ánh mắt của các bạn học đều đổ dồn vào Đào Uyển Oánh, như thể đang chờ đợi câu trả lời.
Đám người nháy mắt ầm ĩ lên, khe khẽ nói nhỏ, hướng về bóng dáng Đào Uyển Oánh chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Tôi nói tôi không có! Các người đang bôi nhọ tôi!”
Cô ta điên cuồng đẩy bả vai Liễu Vân Vân, đối phương vì bị ngã mà chấn thương nên hành động không linh hoạt, lần này trực tiếp ngã sấp xuống mặt đất, dùng hết sức lực cũng không đứng lên nổi.
Đào Lí cũng không có ý định để ý đến trò đùa khôi hài này, nhiệm vụ của cô chỉ đơn giản là cứu Liễu Vân Vân thôi.
Sau vụ việc lần này, Liễu Vân Vân chắc chắn sẽ có lòng đề phòng Đào Uyển Oánh, hơn nữa cô ấy là nữ chính của thế giới này, có hào quang nữ chủ, chắc chắn sẽ không bị người trọng sinh kia ảnh hưởng quá nhiều.
Nhiệm vụ tiếp theo của cô là nhanh chóng quay lại phòng an toàn và tiếp tục hoàn thành các nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra.
Lúc này, nam sinh từng được Liễu Vân Vân giúp đỡ đã yên lặng bước tới, cẩn thận đở cô ấy tới gần bức tường.
“Tôi là Lưu Vĩnh Minh, cảm ơn cậu vừa rồi đã cứu tôi, sau này nếu cậu gặp chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu.”
Cậu ta vốn chỉ là một nam sinh nhút nhát, không thích phiền toái nên chẳng có tiếng tăm gì, nhưng lần này lại được một đại mỹ nữ như Liễu Vân Vân, người luôn toả ra một loại khí chất nhu nhược và hiền lành cứu giúp, nên trong lòng lúc này tràn ngập cảm kích, thậm chí còn pha lẫn cảm giác ái mộ.
Nhưng Liễu Vân Vân lại không hề nhận ra ý tứ ái mộ trong câu nói của cậu ta, chỉ cho rằng đây là một hành động khách khí đáp lễ, dù sao chuyện này đối với cô ấy chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Sau đó, cô ấy đi đến ngồi bên cạnh Đào Lí.
“Đào Lí, cảm ơn cậu đã cứu tớ, cậu thật là người bạn tốt nhất của tớ.”
Đôi mắt cô ấy hơi đỏ lên, giọng nói tràn đầy cảm kích.
Đào Lí vung tay lên, vẻ mặt không sao cả, “Không cần cảm ơn, sau này nếu cậu phát đạt, nhớ báo đáp tôi là được.”
Liễu Vân Vân không hoàn toàn hiểu được ý của Đào Lí, nhưng vẫn âm thầm quyết định trong lòng, sau này nhất định sẽ tận tâm báo đáp ơn cứu mạng của Đào Lí.
Đào Uyển Oánh lúc này giống như bị cô lập, một mình ngồi trong góc, căn bản không ai để ý đến cô ta. Ngay cả những bạn học bình thường có quan hệ không tồi với cô ta cũng âm thầm giữ khoảng cách.
Lúc này, người được đổi vai trò chỉ huy đội ngũ chính là Trương Dũng, người trước đó đã mở đường ở sân vận động.
Hắn nhặt tờ giấy và cây bút mà Đào Uyển Oánh tức giận ném xuống đất, rồi tiếp tục ghi chép, nhưng ngay sau đó một nhóm người không mời mà đến.
“Ai u, Dũng ca, các người thu hoạch không ít đấy.”
Giọng nói ngọt xớt vang lên, khiến Trương Dũng theo phản xạ nhíu mày.
Bào Danh Sơn và một nhóm tiểu đệ đi đến gần, rõ ràng là có mục đích.
“Chúng ta cả ngày chưa ăn gì, nếu không các người chia cho chúng ta một chút? Ngày mai chúng ta nhất định sẽ cùng các người tìm vật tư.”