Đào Lí cười ha ha, nghĩ thầm: “Nhiệm vụ và phần thưởng của hệ thống không phải chuẩn bị tới tay rồi sao?”
Đào Uyển Oánh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội có thể gϊếŧ chết Liễu Vân Vân lần này.
Chính mình vừa vặn có thể đi theo sát hai người, nếu cô thành công cứu được Liễu Vân Vân, phần thưởng từ hệ thống sẽ đến tay, cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.
Tiếng ầm ầm của tang thi va vào cửa cuốn ngày càng lớn, thậm chí cửa bắt đầu bị đâm thủng, một vài cánh tay đen xì đã chui qua khe cửa.
Tất cả mọi người lập tức tổ chức đội hình, cẩn thận mở cửa sau siêu thị, rồi nhanh chóng chạy như điên về phía sân vận động.
Cửa sau siêu thị mở ra, dẫn tới một khu rừng hoang vắng, bên trong có một con đường nhỏ trực tiếp nối ra sân vận động.
Đoàn người đã chuẩn bị sẵn lộ trình chạy trốn, lần này họ đều chuẩn bị kỹ càng. Mọi người đều cẩn thận, không ai dám lơ là.
Tuy họ đều cố gắng bước đi nhẹ nhàng, nhưng tiếng va chạm của những bao vật tư với nhau vẫn thu hút sự chú ý của không ít tang thi. Chúng bắt đầu lảo đảo từ bốn phía, lao đến với tốc độ nhanh chóng. Mùi hôi thối của chúng lập tức xộc vào mũi mọi người.
Đào Uyển Oánh tuy không sợ mấy tang thi cấp thấp này, nhưng cô ta lại không thể không lo lắng khi nhìn thấy các bạn học khác hoảng sợ.
Một nam sinh đã ngã xuống đất đầu tiên. Cậu ta run rẩy cả người, hai chân không thể cử động. Cậu ta đã ở lại siêu thị từ khi mạt thế bắt đầu, lần này ra ngoài cùng Đào Uyển Oánh, nhưng khi gặp phải tang thi thì hoàn toàn không có sức chống cự.
Sự sợ hãi đã làm cậu ta mất hết năng lượng, không thể đứng dậy hay chạy trốn.
Đoàn người vẫn tiếp tục di chuyển, Đào Uyển Oánh không để ý đến nam sinh đã ngã xuống, trong lòng thầm mắng cậu ta là kẻ vô dụng. Cô ta không muốn bị ảnh hưởng tiến độ bởi những người yếu đuối như vậy.
Liễu Vân Vân thấy nam sinh đó gặp khó khăn, bèn chạy đến bên cạnh, giúp đỡ cậu ta đứng dậy. Dù sức lực của cô ấy không mạnh, nhưng cô ấy vẫn cố gắng đỡ cậu ta, cùng nhau tiếp tục di chuyển.
“Đừng sợ, tang thi hiện tại hành động rất chậm, chỉ cần chúng ta chạy nhanh một chút, chắc chắn sẽ không sao đâu,” Liễu Vân Vân nhẹ nhàng cổ vũ, mồ hôi trên trán chảy xuống, nhưng cô ấy vẫn kiên trì giúp nam sinh tiếp tục chạy về phía trước.
Nam sinh cảm động nhìn cô ấy, cắn răng gắng sức, dần dần không cần đến sự giúp đỡ của Liễu Vân Vân nữa.
Đào Uyển Oánh phỉ nhổ, lầm bầm trong miệng: “Đúng là giả mù sa mưa, chỉ có các người mới dễ dàng bị lừa như vậy.”
Đào Lí nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Cô ta không chịu cứu người mà còn không muốn cho người khác cứu. Đây là cái lý lẽ gì cơ chứ?
Liễu Vân Vân thấy nam sinh không có việc gì nữa, liền từ từ lùi lại và gia nhập vào đội ngũ, đứng chắn ở phía sau Đào Lí.
Đào Lí lúc này vẫn đang chạy vội, nhưng cũng nhận ra hành động của Liễu Vân Vân, liền nhíu mày hỏi: “Cậu làm gì vậy?”