Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế Đến Ôm Chặt Đùi Của Đại Lão

Chương 37: Bạn bè

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ninh Đại nhìn xuống Dudulu đang phồng mũi nhìn cô, nói là mũi chứ thực ra chỉ giống như hai lỗ tròn lớn được cắt trên một cái túi nhựa, hình dáng hài hước đó kết hợp với giọng nói cố tỏ ra "uy nghiêm" của nó khiến cô cảm thấy buồn cười.

Ninh Đại suýt chút nữa đã bật cười, chân thành nói: "Cảm ơn cậu đã cho tôi trọng sinh, nhưng ngay từ đầu tôi đã bày tỏ thái độ của mình, giờ chúng ta là đồng đội, cần dựa vào nhau và giúp đỡ lẫn nhau. Nếu cậu cầu xin tôi tìm đồ ăn cho cậu với thái độ này, tôi có thể từ chối, cậu có thể đi tìm người khác xứng đáng hơn."

"C... Cái gì? Ngươi dám từ chối nhiệm vụ ta giao cho ngươi, còn nói sẽ từ bỏ ta? Ngươi... Ngươi không thấy lương tâm cắn rứt sao?" Dudulu vừa nghe được lời của Ninh Đại nói thì vô cùng kịch hãi, vội vàng mở miệng, nói đến cuối thì giọng điệu như một quả bóng xì hơi vậy, nghe thật tội nghiệp.

Cái túi nhựa đen của nó cũng thực sự xẹp xuống, sau khi nói xong, cơ thể túi nhựa của nó ép sát xuống đất, phát ra tiếng khóc "hu hu hu hu."

Khóe miệng Ninh Đại hơi co giật, kiên nhẫn giải thích: "Ý tôi là chúng ta đã làm bạn, trở thành người duy nhất đáng tin cậy của nhau, chứ không phải mối quan hệ cấp trên - cấp dưới. Cậu cần tôi làm gì tôi sẽ cố gắng giúp hết sức, đồng thời cậu cũng phải toàn tâm toàn ý giúp tớ, được không, Dudulu?"

"Vậy, vậy cũng được, ta sẽ thử làm cái gọi là "bạn bè" của các ngươi." Sau khoảng ba giây, Dudulu mới yếu ớt đáp lại.

"Trong quần tộc của cậu không có khái niệm bạn bè sao?" Ninh Đại thắc mắc.

"Tất nhiên là không, tộc Elbaman vĩ đại của chúng ta chỉ có cấp trên và cấp dưới, chỉ có sự phục tùng tuyệt đối mới giữ vững được trật tự giữa các hành tinh..." Dudulu đang nói thì đột nhiên im bặt rồi chuyển chủ đề: "Thôi ngươi hỏi nhiều làm gì, dù sao ngươi cũng không hiểu, ta giải thích cho ngươi có ích gì." Một bộ dáng hối hận vì mình lắm mồm.

"Dudu, cậu cập nhật ngôn ngữ mới nhất trên internet à?" Ninh Đại nghe nó phát biểu mà bật cười.

"Có vấn đề gì sao? Ngôn ngữ của loài người từ trước tới nay ta đều cập nhật hết, không hỏi nhiều thì ngươi sẽ ngỏm hay gì?" Dudulu tức giận.

"Không có gì, cậu nói tối qua ăn no rồi, thức ăn của cậu là gì?" Ninh Đại hơi lo lắng, nó là người ngoài hành tinh sẽ không ăn mấy thứ kỳ quái chứ, nếu quá kỳ lạ thì cô biết đi đâu mà tìm thức ăn cho nó?

"Tối qua không phải ngươi đã cho ta ăn thứ bling bling điện nấu nước sao, ta thấy ngươi cũng thích ăn đấy, giành của ta không ít điện.” Dudulu tỏ ra khó hiểu trước câu hỏi của Ninh Đại.
« Chương TrướcChương Tiếp »