Bạch Càn Nhân bên kia đang trong tình cảnh mây đen dày đặc, nước lửa giằng co, trong khi Ninh Đại bên này lại vui mừng đến rơi nước mắt.
Cô cuối cùng đã kích hoạt lại được không gian rồi.
Lúc này, Ninh Đại đang ở trong nhà vệ sinh của bệnh viện.
Trước đó, sau khi đã được ngụy trang kỹ lưỡng thì cô được người của Dung Trạch bí mật che chở đưa đến bệnh viện.
Đáng tiếc là vẫn đến muộn một bước, cha của Ninh Đại, Ninh Chấn Hải, đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Mẹ của Ninh Đại, Văn Thu, trông vô cùng tiều tụy, lo lắng không yên. Thân hình từng đầy đặn phúc hậu của bà đã gầy đi nhanh chóng, cả người như già đi hơn 10 tuổi.
Ninh Đại tham lam nhìn mẹ mình, nước mắt rưng rưng khiến tầm nhìn của cô trở nên mờ ảo.
“Ngai Ngai, con bé này, đừng khóc, cha con đã vào phòng phẫu thuật rồi, chắc chắn sẽ ổn thôi, đừng lo lắng nhé.” Văn Thu cũng mang vẻ mặt ưu phiền, nhưng khi nhìn thấy con gái lại không tự chủ được mà trở nên kiên cường, dịu dàng an ủi con gái.
Ninh Đại ôm chặt mẹ mình, không kìm nén được xúc động mà khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ, trong khoảnh khắc đó, tất cả nỗi tủi thân như tìm được chỗ dựa, theo dòng nước mắt tuôn trào mà trút hết ra ngoài.
Văn Thu nhẹ giọng an ủi con gái, Ninh Đại nghe giọng nói dịu dàng của mẹ thì cảm thấy an lòng. Kiếp trước, từ ngày tận thế đến cho đến khi cô trọng sinh vào hôm qua, Ninh Đại đã hai năm không được gặp mẹ.
Lúc này, Ninh Đại rất sợ sẽ lại mất đi vòng tay ấm áp này, đồng thời cũng vô cùng lo lắng cho cha đang ở trong phòng phẫu thuật.
Ninh Đại ôm mẹ khóc một hồi lâu, đột nhiên trong đầu cô vang lên một tiếng nổ ầm, như thể một cánh cổng lớn đang từ từ mở ra. Ninh Đại biến sắc, ngay lập tức bảo với mẹ một tiếng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Bên trong nhà vệ sinh không có ai, Ninh Đại liền bước vào một gian và hứng khởi chờ đợi cánh cổng trong tâm trí mình từ từ mở ra.
Với kinh nghiệm của kiếp trước, Ninh Đại biết đây là ba món đồ không gian của cô đang liên kết với tinh thần lực của mình.
Kiếp trước, Ninh Đại suýt ngất xỉu vì đau đớn trong quá trình liên kết, nhưng khi trọng sinh thì cô rõ ràng cảm nhận được lần này không hề có bất kỳ sự khó chịu nào, ngược lại còn có cảm giác mát lạnh và thoải mái.
Sau khi cửa chính mở ra hoàn toàn, bỗng nhiên có tiếng “Ti ~ chít ~ chít ~” vang lên. Ninh Đại sững lại, tưởng rằng không gian đã xảy ra biến cố gì không thể kiểm soát nổi, lòng cô thoáng cái hồi hộp.