Việc này không chỉ làm ảnh hưởng đến Ninh Đại mà ngay cả Bạch gia cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả tiêu cực.
Bạch Càn Nhân, một người luôn cẩn thận đến mức tuyệt đối, không thể chủ động phạm một sai lầm như vậy.
Điều đó có nghĩa là Bạch Càn Nhân cũng đã bị ai đó gài bẫy.
Tốt quá! Nghĩ đến đây, Ninh Đại suýt chút nữa muốn vỗ tay khen ngợi. Trở về từ cõi chết, tội lỗi của đôi tra nam tiện nữ này đã được phơi bày sớm, cũng coi như là một sự báo ứng nho nhỏ cho việc phản bội của họ ở kiếp trước. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác thỏa mãn vì đã trả được thù.
Ninh Đại cảm thấy tâm lý của mình thật là mạnh mẽ, rõ ràng cô cũng bị gán cho một tội danh, nhưng vẫn có thể tự an ủi mình một phen.
Nghĩ xa như vậy mà thực tế chỉ xảy ra trong một thoáng, Ninh Đại cảm thấy cánh tay ôm chặt mình hoàn toàn thả lỏng, cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi chăn để hít thở.
Trong tình trạng thiếu oxy, cô cảm thấy chỉ số thông minh của mình suy giảm nghiêm trọng.
"Cô, đừng nghĩ linh tinh, chuyện này chắc chắn không đơn giản, nhân đệ không phải là người sẽ làm những chuyện như vậy. Đêm qua tôi đã bị bỏ thuốc, thật xin lỗi!" Giọng nói trầm thấp của Dung Trạch chậm rãi an ủi Ninh Đại.
Dung Trạch rất tự trách và áy náy, hắn không ngờ mình sẽ làm ra loại chuyện như vậy, dù bị mưu hại, nhưng lúc này anh hận không thể lôi kẻ đứng sau ra lột da rút xương, anh cũng rất hận sự bất cẩn của mình, đồng thời anh cũng lo sợ Ninh Đại không chịu nổi vết thương này, nên lập tức giải thích.
Màu sắc trong con ngươi Ninh Đại trầm xuống, bình tĩnh đáp lại: "Tôi cũng bị người ta tính kế. Đêm qua lúc tôi tắm thì bị điện giật ngất xỉu, hơn nữa rõ ràng tôi không ở trong căn phòng này. Vào lúc vô tri vô giác thì tôi đã bị chuyển đi."
"Ừ, tôi biết rồi, giao chuyện này cho tôi đi." Dung Trạch cau mày suy tư.
Ninh Đại đang định chui ra khỏi chăn, thì giọng nói có chút căng thẳng của Dung Trạch vang lên: "Khoan đã, để tôi mặc đồ trước đã." Nói xong thì tiếng sột soạt mặc quần áo vang lên.
Nghe vậy, khóe miệng Ninh Đại hơi co giật. Nghe giọng điệu này của anh có vẻ hơi mắc cỡ, song bị hắn cố gắng che giấu trong giọng nói cứng rắn.
Ninh Đại không vội ló đầu ra, chỉ mở một khe nhỏ để thở, tiếp tục cuộn mình trong chăn giả làm rùa rụt đầu. Bây giờ cô cũng cảm thấy ngượng ngùng, vẫn nên tránh chạm mặt thì tốt hơn.