Dung Trạch dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Lâm Chỉ Lôi, người không biết từ khi nào đã xông vào. Dù lúc nãy có nhiều người, nhưng không ai chú ý đến sự có mặt của cô ấy.
Đôi mắt đỏ hoe của Lâm Chỉ Lôi đối diện trực tiếp với ánh mắt của Dung Trạch, không có chút sợ hãi nào, chỉ có sự căm hận vì bạn tốt bị Dung Trạch làm nhục. Cô ấy quay ánh mắt sang Ninh Đại đang trốn dưới chăn, nghẹn ngào nói: "Ngai Tử, cô ra đây đi, tôi sẽ đưa cô đi khỏi đây."
Doãn Mặc và hai người kia lúc này vẫn đứng ở cửa, nghe thấy lời của Lâm Chỉ Lôi thì lập tức dừng bước, trong mắt họ tràn đầy sự kinh ngạc, họ đều biết "Ngai Tử" mà Lâm Chỉ Lôi nhắc đến là Ninh Đại.
Ninh Đại cứng đờ người, trong mắt xuất hiện sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Lâm Chỉ Lôi thấy Ninh Đại không động đậy, lại lên tiếng: "Ngai Tử, cô đừng sợ, chính Dung Trạch đã hại cô, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô. Nhưng bây giờ cô hãy ra đây trước đã, đừng nghĩ quẩn, tin rằng Bạch tổng nhất định sẽ không để cô chịu oan ức." Giọng cô ấy dồn dập, nói xong nước mắt vất vả nhịn được cũng lăn dài.
Ai nhìn vào cũng chỉ cho cô ấy là một người bạn tốt, mất bình tĩnh bao che cho bạn vì thấy bạn mình gặp phải chuyện bất hạnh.
Nhưng những ai hiểu rõ tính cách của Lâm Chỉ Lôi sẽ biết cô ấy không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ dễ dàng mất kiểm soát như vậy.
Dù giọng cô ấy đầy bi thương, ánh mắt hướng về Ninh Đại rất xót xa, nhưng cô ấy lại lớn tiếng vạch trần danh tính thật của Ninh Đại, nếu thoáng suy nghĩ sâu xa hơn thì thật kinh khủng.
Trong mắt Tôn Kiêu Kiêu lóe lên sự nghi hoặc và lo lắng, mặc dù cô ta cố gắng che giấu, nhưng Dung Trạch, người giỏi quan sát, đã ngay lập tức nhận ra sự bất thường của cô ta.
"Chỉ dựa vào một chiếc váy mà cô đã vội vàng suy đoán? Tôi không thể không nghi ngờ rằng cô có ý đồ gì đặc biệt." Ánh mắt đen sâu thẳm của Dung Trạch lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Chỉ Lôi, giọng nói như pha lẫn cái lạnh.
Lâm Chỉ Lôi bị ánh mắt ấy nhìn thì hình như cảm thấy có hơi chột dạ, tay cô ấy siết chặt chiếc váy lễ phục.
"Hiện giờ việc mặc trùng váy là chuyện rất bình thường, cô bôi nhọ danh dự của Bạch thiếu phu nhân như vậy không phải là chuyện nhỏ." Dung Trạch lại một lần nữa lạnh giọng cảnh cáo.
Lâm Chỉ Lôi vừa định lên tiếng, bên trong hành lang đột nhiên vang lên một giọng nữ chói tai, âm thanh đó rõ ràng truyền vào phòng qua cái cửa đang rộng mở.