Nhưng còn ba năm nữa mới đến tận thế, cô phải tranh thủ trong ba năm này thu thập tài nguyên và xây dựng nơi trú ẩn. Nếu cô "nổi tiếng" theo cách này, chắc chắn những việc cô làm trong ba năm này sẽ thu hút sự chú ý của người khác, đến lúc tận thế đến, cô sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Ninh Đại không thể không vì mình mà bắt đầu tính toán kỹ lưỡng để đảm bảo sự sống còn của bản thân sau tận thế, cố gắng tránh mọi yếu tố vượt ngoài tầm kiểm soát.
Vừa rồi nhìn thấy Dung Trạch gắt gao che kín, không cho cô lộ diện, chứng tỏ anh cũng bị hãm hại, nếu không sẽ không có ai dám ngang nhiên xông vào phòng ngủ của Dung Trạch.
Theo sự hiểu biết của Ninh Đại, Dung Trạch dù trước hay sau tận thế thì đều là một cường giả đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Mà giứa cô và Dung Trạch cũng không có xung đột lợi ích trực tiếp nào, anh cũng không có động cơ để hãm hại cô.
Ninh Đại nhanh chóng bình tĩnh phân tích tình hình. Vậy thì bây giờ, bỏ qua những gì đã xảy ra, việc quan trọng nhất là phải thoát khỏi tình huống này mà không bị bại lộ.
Dung Trạch vừa gầm lên một tiếng như vậy, mọi người đều sợ hãi rút khỏi phòng.
"Ra ngoài." Ánh mắt đáng sợ kia của Dung Trạch lần lượt quét qua Tôn Kiêu Kiêu, Doãn Mặc và cha Doãn.
Tôn Kiêu Kiêu là người đầu tiên không chịu nổi thứ cảm giác sợ hãi này, mặt mày tái mét nhấc chân bỏ chạy.
Cha Doãn là người đã trải qua bao sóng gió, nhưng cũng cảm nhận được một luồng áp lực to lớn. Ông ngẫm nghĩ, dù người phụ nữ này có là Lục Phiêu thật, ông cũng không thể đối đầu với Dung Trạch. Sau khi cân nhắc lợi hại, cha Doãn quả quyết dùng sức kéo Doãn Mặc đi về phía cửa.
Doãn Mặc như người mất hồn, nhưng nơi sâu trong ánh mắt hắn chất chứa vẻ không cam lòng.
Khi thấy cả đám người sắp rút lui hoàn toàn khỏi phòng, Ninh Đại cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Đại vừa mới cảm thấy may mắn vì sự cường thế và bá đạo của Dung Trạch, chưa kịp thở phào thì một người không ngờ tới lại xuất hiện trong phòng.
Một giọng nữ đầy hoảng sợ vang lên: "Sao lễ phục của Ngai Tử lại ở đây? Dung Trạch, anh dám làm loại chuyện này với Ngai Tử, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!" Lâm Chỉ Lôi đỏ mắt, bước nhanh đến mép giường, tay run rẩy nhặt chiếc váy màu tím nhạt rơi dưới chân giường lên.
Ở một vị trí kín đáo như vậy, nếu không chú ý thì khó mà phát hiện ra cái váy, dẫu sao sàn nhà cũng trải đầy quần áo của Dung Trạch.