"Không phải Lục Phiêu, mấy người lập tức cút ra ngoài." Dung Trạch nhìn Tôn Kiêu Kiêu, trong mắt thoáng qua một tia áy náy.
"Sao có thể không phải được? Nếu không phải, tại sao anh phải che mặt cô ta lại, trên sàn còn có khăn voan và găng tay của Lục Phiêu, anh nghĩ che kín là chúng tôi không nhận ra cô ta sao?" Giọng Tôn Kiêu Kiêu sắc bén, vừa nói vừa nhào đến chỗ Dung Trạch, dùng móng tay được cắt nhọn của mình để giật cái chăn đang quấn quanh người phụ nữ.
Dung Trạch ôm chặt người phụ nữ, vụng về né tránh, cơ thể anh mềm nhũn, không có sức lực. Xem ra tác dụng của thuốc mà anh bị hạ tối qua rất mạnh, nên hậu quả để lại cũng rất nghiêm trọng.
Trong lúc né tránh, Tôn Kiêu Kiêu không ngừng giành giật chăn, trên mặt và lưng của Dung Trạch đã xuất hiện vài vết xước đỏ, có chỗ còn bị trầy da, vết thương rỉ ra những giọt máu nhỏ.
Còn Doãn Mặc và cha Doãn thì đứng đờ ra, không nhúc nhích.
Cả hai đều bị cảnh tượng kỳ lạ trước mắt và dáng vẻ như một kẻ điên của Tôn Kiêu Kiêu làm cho kinh hoàng.
Những người bên ngoài nghe thấy tiếng động lạ từ trong phòng vọng ra, tò mò không biết có chuyện gì xảy ra, bèn lần lượt kéo nhau vào phòng.
Khi bước vào, mọi người liền thấy cảnh tượng Tôn Kiêu Kiêu phát điên giật chăn của Dung Trạch, trong khi Dung Trạch cố gắng che chắn cho một khối gì đó trong lòng mình, rất rõ ràng đó là một thân thể nhỏ nhắn xinh xắn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, căn phòng trong chốc lát trở nên im lặng không tiếng động, chỉ còn tiếng la hét điên cuồng của Tôn Kiêu Kiêu: "Dung Trạch, buông cô ta ra, tôi muốn xé xác con đàn bà Lục Phiêu này, con đàn bà dám quyến rũ người đàn ông của tôi."
"Xin lỗi, Hiểu Hiểu." Dung Trạch nhíu mày, "Em bình tĩnh lại trước đã, sau này anh sẽ giải thích cho em."
"Anh vẫn còn bảo vệ cô ta sao?" Tôn Kiêu Kiêu khóc nức nở, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, trong nháy mắt cô ta lại trở nên đáng thương vô cùng.
Nghe vậy, mọi người lại càng kinh ngạc hơn, đồng thời ngay lập tức hối hận vì đã không kìm chế được sự tò mò mà bước vào xem náo nhiệt, bây giờ họ đã vô tình khám phá ra một bí mật bẩn thỉu của giới thượng lưu, trên trán ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cuối cùng Doãn Quách Đông cũng bừng tỉnh, thấy mọi người trong phòng thì đen mặt nói: "Các vị, đây là chuyện riêng của Doãn gia, phiền các vị nể mặt Doãn mỗ mà tạm thời ra ngoài."