Đứa cháu trai này lại càng không đơn giản như vẻ ngoài, cả Bắc Thị không có thế lực nào dám chọc giận Dung Trạch.
"Chuyện vẫn chưa rõ ràng, trước đừng nên nói lung tung, tìm người là quan trọng nhất." Doãn Quách Đông vừa nghe vợ nói vậy thì cau mày, lập tức nghiêm giọng cảnh cáo.
Hiện tại chỉ mới phát hiện người mất tích, còn chưa có bọn bắt cóc nào đòi tiền chuộc, nên không thể khẳng định đây là một vụ bắt cóc.
Hơn nữa, việc con dâu bị bắt cóc ngay khi vừa kết hôn, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Doãn gia.
Đàn bà luôn nông cạn như vậy, sẽ không thèm suy xét đến sức ảnh hưởng của sự việc.
Thế gia quan trọng nhất là danh tiếng, làm sao có thể để cho người phụ nữ đứng đầu trong nhà nói năng bừa bãi.
Dung Yến bị chồng mắng thì đỏ mắt, cố nén không để nước mắt rơi xuống: "Quách Đông, tôi cũng chỉ là lo lắng cho Phiêu Phiêu, nếu đứa trẻ đó có mệnh hệ gì thì biết làm sao đây!" Giọng nói tràn đầy uất ức.
"Câm miệng!" Doãn Quách Đông bực mình nói.
Vợ ông quả thực là tâm địa hiền lành, dịu dàng đảm đang, nhưng lại quá mềm yếu. Mặc dù xuất thân từ thế gia quân chính, nhưng bà ấy lại không có chút sự kiên cường bất khuất nào của một quân nhân.
Cũng do Dung gia đã nuông chiều cô con gái út này quá mức, đến giờ đã 50 tuổi rồi mà vẫn như một cô gái nhỏ 18 tuổi vậy, không hiểu nhân tình thế sự.
Nếu là vợ trước của ông gặp phải chuyện như này, chắc chắn sẽ không xử lý việc này một cách thiếu cân nhắc như vậy.
Doãn Quách Đông nghĩ đến đây thì lòng chợt nhói lên, không biết tại sao ông lại đột nhiên nghĩ đến vợ trước.
Nghĩ đến đây, ông nhớ đến cậu con trai của vợ trước, người vừa trở về hôm qua, Doãn Quách Đông cau mày hỏi: "Anh cả của con đâu rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao nó không ra giúp?"
“Tối qua anh trai cũng uống say, có lẽ vẫn chưa tỉnh.” Doãn Mặc đau đầu trả lời.
“Kêu người đi đánh thức nó dậy, tại sao nó lại có thể không thèm quan tâm đến chuyện của em trai mình như vậy.” Doãn Quách Đông ở ngay trước mặt mọi người trách móc con trai lớn không biết yêu thương em.
Mọi người có mặt đều biết mối quan hệ giữa cha Doãn và con trai cả rất tệ, nên ai cũng đi theo khuyên giải trấn an ông đừng nên lo lắng quá. Cũng không ai nói tiếp câu chuyện này, giả vờ như không nghe thấy sự bất mãn của cha Doãn, vì Bạch gia là thế lực to lớn mà họ không thể đυ.ng vào.