Ninh Đại và Bạch Kiền Nhân bước trên thảm đỏ cùng nhau vào khách sạn, ngay lập tức có vài người nổi tiếng cầm ly rượu đến tiếp chuyện với Bạch Kiền Nhân. Ninh Đại mỉm cười cùng Bạch Kiền Nhân ứng phó vài vị khách, sau đó lấy cớ đi vệ sinh thành công chạy được ra.
Dưới sự chú ý đặc biệt đến từ ánh mắt nóng bỏng của những mỹ nữ trong sảnh, Bạch Kiền Nhân vẫn như cũ không nhìn ngang nhìn dọc, coi mọi mỹ nữ như là một phần của cảnh vật.
Nhưng Ninh Đại, người đang được hắn ta nắm tay thân mật ở bên cạnh, lại không thoải mái.
Ninh Đại muốn rút tay ra, nhưng vừa mới cử động tay, Bạch Kiền Nhân đã tăng lực nắm.
Điều đáng giận nhất là hắn ta lại coi như chưa có việc gì xảy ra vẫn tiếp tục trò chuyện với người nổi tiếng đối diện, không để lộ chút biểu hiện không hài lòng nào.
Những người không biết chuyện còn tưởng rằng vợ chồng họ tình cảm rất mặn nồng, tại sự kiện tập trung những nhân vật nổi tiếng từ mọi tầng lớp này, vợ chồng Bạch thiếu thật sự đã phát cẩu lương một cách công khai.
Ánh mắt của tất cả các mỹ nữ đổ dồn lên người Ninh Đại như hóa thành những con dao sáng loáng, hận không thể lăng trì cô thành nghìn mảnh vì sự căm hận ghen tức.
Ninh Đại không muốn tiếp tục bị người ta nhìn chằm chằm như vậy nữa. Dù sẽ không mất miếng thịt nào, nhưng cô không còn hứng thú đóng vai vợ chồng ân ái với Bạch Kiền Nhân.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Ninh Đại suýt nữa thì va vào một người.
Người đến mặc một chiếc váy cưới trắng được đặt may vừa vặn, tầng tầng lớp lớp váy voan mỏng, được đính những viên pha lê trong suốt lấp lánh như những ngôi sao.
Một bàn tay non mềm như bạch ngọc, ngón tay thanh mảnh như măng, đang nắm chặt lấy lớp vải voan mờ. Trên cổ tay mảnh mai ấy là một chiếc vòng tay được thiết kế tinh xảo, khiến cánh tay trở nên hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Lòng Ninh Đại chùng xuống, tầm mắt hướng lên, đập vào mắt là một đôi mắt đẹp nhưng có hơi căng thẳng.
Thấy Ninh Đại, trong mắt đối phương lóe lên ánh sáng lấp lánh như giọt sương sớm mai.
"Ngai Ngai, quả nhiên là chị ở đây, hôm nay chị đẹp quá!" Lục Phiêu vui mừng nói, ngay lập tức thân thiết khoác tay Ninh Đại, giọng nói mềm mại mang theo chút khẩn trương: "Em có hơi hồi hộp, phải làm sao bây giờ? Đến giây phút mà em hằng mong ước, em lại thấy bồn chồn không yên."
Lục Phiêu khẽ nhíu mày, đôi mắt đẹp long lanh nhìn Ninh Đại đầy vẻ đáng thương. Hàng mi dài và dày chớp liên tục vì căng thẳng, tạo nên những bóng mờ nhấp nhô trên làn da mịn màng như sứ.
Ninh Đại tỉnh bơ rút tay khỏi cánh tay của cô dâu xinh đẹp như tiên trước mặt, khẽ rũ mí mắt, che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, thản nhiên chuyển chủ đề: "Vòng tay rất hợp với em."
Cô chăm chú nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay Lục Phiêu.
Vài giờ trước, cô nhớ rõ ràng là bản thân đã đặt chiếc vòng tay này cùng với hộp trang sức lên tủ đầu giường rồi.
Vào khoảnh khắc trọng sinh nhìn thấy chiếc vòng tay này, cô đã không hề có ý định tặng lại nó cho Lục Phiêu, nên khi ra ngoài, cô đã cố tình không mang theo chiếc vòng tay này. Nhưng tại sao bây giờ nó lại xuất hiện trên tay cô ấy?