- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Tận Thế Đệ Nhất Sủng
- Chương 5: Tiên nữ tự bế
Tận Thế Đệ Nhất Sủng
Chương 5: Tiên nữ tự bế
Lâm Mạch Lộ:...
Chu Vân Sung:...
Trường hợp vô cùng xấu hổ.
Chẳng lẽ là cô đọc sai câu thần chú hoặc là sai tư thế? Hay là đồng hồ của cô chạy chậm?
"Bang Bang, giải thích một chút coi." Cô gõ cửa bộ phận chăm sóc khách hàng, "Tại sao đã qua hai mươi bốn giờ rồi mà tôi vẫn chưa thể trở về nữa? Chuyến bay bị hoãn sao?"
Tinh linh Bang Bang: "Lâm tiểu thư, chuyến du lịch trải nghiệm tận thế một ngày ở đây chính là "một ngày" trong thế giới nguyên sinh của cô nha."
"Dòng thời gian của hai thế giới khác nhau, nếu chuyển đổi thành thời gian ở thế giới này thì tương đương với... ừm, chờ một chút để tôi tính toán đã, như vậy rồi như vậy... là khoảng một trăm hai mươi năm!"
Lâm Mạch Lộ: "...Cậu đang muốn ép tôi đi chết phải không?" Sau đó chiếm đoạt hết tiền Tấn Giang(*) của tôi!
(*) Tấn Giang: Trang web đọc tiểu thuyết lớn ở Trung Quốc.
"Nghe cho rõ đây! Tôi - Muốn - Về - Nhà! Tôi muốn hủy bỏ chuyến đi hỏng bét này!"
Cô không tin chuyến du lịch một trăm hai mươi năm này không có cơ chế dừng lại!
Tinh linh Bang Bang: "Ai da, đúng là có điều lệ này, nhưng bởi vì Lâm tiểu thư đã tham gia vào quá trình vận hành cốt truyện chính, vì vậy hệ thống bản mạng của cô đã bị trói định với thế giới này, chúng tôi không có cách nào kết thúc chương trình được."
Lâm Mạch Lộ tức giận hỏi: "Tôi đã tham gia cái gì? Vào lúc nào? Tôi có khả năng quấy nhiễu ai được chứ?"
Cô vừa mới xuyên qua đã phải trốn chạy vào tầng hầm, thậm chí còn không nhìn thấy được một người sống!
Tinh linh Bang Bang: "Cô đã cứu tang thi vương BOSS lớn trong cuốn sách này nha. Anh ta vốn dĩ sẽ thi hóa ở chỗ này, sau đó tiến hóa thành tang thi vương siêu cấp, kẻ địch mạnh nhất của loài người."
"Nhưng do có sự can thiệp của cô nên anh ta không bị cảm nhiễm virus và cũng sẽ không trở thành BOSS được nữa."
"Nhưng nếu như tôi không cứu anh ta thì tôi sẽ bị cắn chết đó!"
Nghe đi, thật là không nói lý một chút nào!
"Sau khi bị tang thi cắn thì cô có thể trở về thế giới của mình nha. Du lịch trải nghiệm tận thế một ngày vốn dĩ là để du khách trải nghiệm quá trình thi hóa, cảm nhận sâu sắc máu trong người dần dần lạnh lẽo, thân thể biến thành dị loại, nếm được cảm giác tuyệt vọng và ghê tởm, cho đến khi hoàn toàn trở thành tang thi, quá trình này diễn ra vừa vặn hai mươi bốn tiếng."
Đó là lý do tại sao bọn họ gọi đây là "Chuyến du lịch trải nghiệm tận thế một ngày".
Tức là nếu cô không cứu người thì lúc này cô đã quay trở về rồi.
Sét đánh ngang tai!
"Tại sao chuyện quan trọng như vậy mà không chịu nói sớm hơn hả?!"
Lâm Mạch Lộ nghiến răng nghiến lợi.
Tinh linh Bang Bang: "... Tôi tưởng tác giả đã nói qua rồi."
Tác giả: Không có nha, cảm ơn, đây không phải là công việc của hướng dẫn viên du lịch sao?
Lâm Mạch Lộ:...
Lãnh đạo của mi có biết mi làm việc như thế này không?
Lúc này Chu Vân Sung đã ngồi dậy và dựa lưng vào tường, anh nhìn Lâm Mạch Lộ đầu tiên là tạo dáng "bay lên" với vẻ mặt phấn khích, sau đó lại tạm dừng vài giây, đại khái là không có cất cánh thành công cho nên đối phương nghi ngờ mà buông tay xuống, miệng lẩm bẩm lầm bầm.
Chốc lát sau, cô lại trở nên kích động, vẻ mặt giận dữ như thể đang tranh cãi với ai đó. Sau đó sắc mặt cô càng ngày càng đen, cuối cùng bả vai buông thõng xuống, như thể linh hồn đã bị đả kích to lớn.
Đột nhiên, cô quay đầu lại rồi liếc mắt trừng anh một cái, trong cái liếc mắt này tràn ngập sự tức giận, hối hận, ủy khuất, bất đắc dĩ, không biết làm sao... Nói tóm lại, cảm xúc vô cùng phong phú, tính công kích mãnh liệt, khiến người ta phải chấn động.
Chu Vân Sung định nói gì đó nhưng cô gái dường như mất hết cảm xúc trong tích tắc, ánh mắt trống rỗng, hai vai gục xuống, cô bước đi như cái xác không hồn đến một góc rồi ngồi xuống ôm gối, chỉ chừa lại bóng lưng cho thế giới.
Chu tiên sinh, người theo dõi toàn bộ quá trình: "... Phụt."
Hắn vội vàng che miệng lại, không được cười, phải gọi điện thoại.
Alo? Thiên cung phải không? Ở đây có một tiên nữ không lên trời được nên đã tự bế rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Tận Thế Đệ Nhất Sủng
- Chương 5: Tiên nữ tự bế