Chương 28: đãi ngộ của cấp A
Edit: Nukaly
Làm xong tất cả những chuyện này, chàng chai đeo kính mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng tự nhủ, cuối cùng có thể an tâm nghỉ ngơi.
Tại công hội Vĩnh Hằng.
Ngô Tĩnh nhìn Lưu Nhược Tuyết đang ngủ mê man, trên mặt lộ ra một vẻ lo âu: “Cậu ấy không sao chứ?"
Vân Lan trả lời: “Bỗng nhiên thức tỉnh dị năng nên cơ thể của cô ấy nhất thời không có cách nào thích ứng được, ngủ đủ rồi sẽ tự tỉnh lại thôi."
Vậy thì tốt.
Ngô Tĩnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Năm nay cậu đã học năm cuối rồi nhỉ, sang năm sẽ tốt nghiệp có phải không?” Vân Lan vừa nói vừa lấy ra một bản hợp đồng: “Tớ chính thức mời cậu gia nhập công hội Vĩnh Hằng, trở thành một thành viên của công hội.”
Ngô Tĩnh cầm bản hợp đồng, liếc mặt một cái liền nhìn thấy một chuỗi dài các con số, nơi đó là tiền lương mỗi tháng.
Tim cô đập loạn xạ: “Hội trưởng Vân Lan, có phải là cậu đã tính sai chỗ nào rồi hay không? Đây là hợp đồng đãi ngộ dành cho một thợ săn cấp A mà?”
Đừng nói cấp A, cô căn bản chỉ là một người bình thường, không có chút dị năng nào.
"Không sai đâu, những thứ này là thứ cậu nên nhận được.” Vân Lan cười dịu dàng.
Ngô Tĩnh do dự một lúc, hồi lâu sau đẩy hợp đồng trở về: “Tôi chỉ muốn được làm một người bình thường, chuyện gia nhập công hội này không có trong kế hoạch của tớ. Tuy nói phúc lợi rất tốt nhưng tôi cũng không làm được gì cả, lấy không như vậy tôi rất băn khoăn."
Đồ đến dễ thì đi cũng dễ.
Cô không muốn cả ngày cứ phải lo lắng đề phòng, bất cứ lúc nào cũng lo lắng mình sẽ thất nghiệp, cho nên dứt khoát từ chối.
Vân Lan: "Không phải lấy không."
Ngô Tĩnh càng ngày càng khó hiểu: “Vậy tôi đã làm gì? Sao cậu lại đối xử với tôi tốt như vậy?"
Vân Lan: Bởi vì cậu đáng giá.
"Em đói." Cô bất thình lình mở miệng: “Ellen, anh chuẩn bị bữa tối cho em đi.”
"Được." Ellen cụp mắt đáp một tiếng, đi ra khỏi phòng, còn rất săn sóc đóng cửa lại.
Ngô Tĩnh càng thêm bối rối, vì sao cô lại phải cho người ra ngoài? Chẳng lẽ có có chuyện gì không thể nói cho người khác biết sao?
Suy nghĩ một chút, cô ấy hỏi: “Cậu… Ngài cảm thấy trong tương lai tôi nhất định có thể thức tỉnh dị năng cấp A sao?”
"Không.” Vân Lan lắc đầu thở dài: “Đời này cậu nhất định sẽ là người bình thường."
Ngô Tĩnh : "...."
Nếu đã nhận cô nhất định không thức tỉnh được dị năng mà còn cố ý cho cô đãi ngộ của thợ săn cấp A làm gì, không phải chuyện này quá khả nghi sao!
"Một tháng trước, tôi mơ một giấc mơ báo trước tương lai." Vân Lan chậm rãi nói: “Ở trong mơ chúng ta là bạn bè. Tôi là thợ săn cấp S thợ săn, còn cậu là thợ săn cấp A.”
Ngô Tĩnh không hé răng, trong lòng lại đang nghĩ, giấc mơ sao có thể coi là thật được chứ?
Vân Lan: "Sau khi thế giới bước vào thời kì thế kỷ mới, hai năm đầu cuộc sống vẫn tính là an ổn. Nhưng sang tới năm thứ ba trở đi, số lượng cửa xuất hiện càng ngày càng nhiều độ khó để qua ải cũng càng lúc càng cao."
"Đến năm thứ năm, các cánh cửa không ngừng mất khống chế, cuối cùng, đến ngay cả cửa lớn cấp S cũng mất khống chế. Những ma vật tới từ thế giới khác chạy sang thế giới của chúng ta, thỏa sức phá hoại."
“Số lượng thợ săn cấp S quá ít, mọi người đều mệt mỏi bôn ba, rất khó chú ý quá nhiều nơi. Mắt thấy thành phố sắp bị luân hãm, cậu tìm tớ, nói cậu đã ngoài ý muốn tìm được một cuốn sách cổ, bên trong có ghi chép một ma pháp quay ngược thời gian, muốn tớ mang theo ký ức của ba năm sau quay trở lại quá khứ, ngăn cản tất cả xảy ra."
"Nhưng mà muốn quay trở lại quá khứ cần một lượng ma lực khổng lồ, hơn nữa còn nhất định phải do thợ săn thức tỉnh dị năng thời gian thực hiện. thuộc tính của cậu phù hợp nhưng lại chỉ là thợ săn cấp A, không có cách nào triển khai phép thuật. Rơi vào đường cùng, cậu đã hiến tế dị năng của mình, mạnh mẽ mở ra cánh cổng thời gian.”
Nói đến đây, Vân Lan nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng: “Có phải nghe rất ly kỳ đúng không? Thế nhưng sau khi tỉnh dậy tớ lại đột nhiên học được phải sử dụng dị năng của mình như thế nào, hơn nữa, tất cả những chuyện xảy ra trong mơ cũng đã xảy ra cả rồi, ví dụ như chuyện trong căng tin của đại học Nông nghiệp xuất hiện một cánh cửa, và cậu bị cuốn vào bên trong.”
Thợ săn cấp A? Quay ngược thời gian? Ngô Tĩnh nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì.
Do dự một chút, cô ấy hỏi: "Cậu có cách nào chứng minh không?”
Vân Lan suy nghĩ một chút: “Cậu đã từng nói với tớ, cha cậu mất sớm, từ nhỏ cậu đã sống với mẹ, hai người sống nương tựa lẫn nhau."
"Đáng tiếc, vào tháng 3 năm thứ 3 của thế kỷ mới, có một cánh cửa bị mất khống chế, ma vật bất tri bất giác tràn vào hiện thực. Mẹ của cậu là người bình thường, nơi làm việc lại đúng ngay gần đó nên đã bất hạnh bị gϊếŧ hại."
“Trước khi triển khai phép thuật cậu còn nói với tớ, nói nếu tớ thật sự có thể trở lại quá khứ nhất định phải tìm được cậu, nói cho cậu biết chuyện này."
Ngô Tĩnh căng thẳng trong lòng, truy hỏi: “Cậu có thể nói cho tớ rõ hơn cánh cửa sẽ bị mất khống chế kia xuất hiện ở đâu không?”
Vân Lan báo lên địa chỉ.
Ngô Tĩnh lạnh cả người —— Thật sự và rất gần nơi mẹ cô ấy làm việc!
“Tớ hi vọng cậu có thể nhận ý tốt của tớ.” Vân Lan nhẫn nại khuyên bảo: “Sắp tới, công hội của tớ sẽ mở chung cư, các thành viên của công hội có thể đưa người nhà vào ở trong đó.”
“Tớ đã khắc một trận pháp thuật phòng ngự ở đó, kể cả khi cánh cửa tới thế giới khác xuất hiện và bị mất khống chế cũng tuyệt đối không bị ảnh hưởng đến."
"Mặt khác, vì để thuyết phục mẹ cậu từ bỏ công việc đang làm, cậu nhất định phải tìm được một công việc có lương cao hơn, đủ để nuôi gia đình. Trong đãi ngộ của thợ săn cấp A cậu sẽ được chuyển vào sống trong kí túc xá cung cấp cho nhân viên, cậu hoàn toàn có lý do chính đáng để đón mẹ cậu vào, cũng tiện thể để bà ấy đổi một công việc khác.”
Các ngón tay Ngô Tĩnh đan vào cùng một chỗ.
Mạng sống của mẹ là một vấn đề vô cùng quan trọng, chuyện này không cho phép cô nghi ngờ. Chỉ là —— .
“Sau khi vào công hội tớ phải làm gì? Tớ cũng không có dị năng, có thể sẽ không giúp đỡ được gì..."
Vân Lan nói cho cô ấy biết: “Cậu cứ làm lễ tân đi, chuyên môn chịu trách nhiệm tiếp đón khách tới."
“Chuyện cậu kí vào hợp đồng dành cho thợ săn cấp A này cần phải giữ bí mật, đối với bên ngoài cứ nói đã tìm được một công việc bình thường, mức lương tương đương với trình độ của cậu.”
“Chuyện quay ngược thời gian này dù có là ai cũng không được nói ra, nhất là ở trước mặt Ellen.”
"Vì sao?" Ngô Tĩnh vô cùng khó hiểu.
Vân Lan giải thích: “Quay ngược thời gian có thể thành công hay không, ai cũng không dám khẳng định trước khi thực hiện. Ellen vẫn luôn phản đối chúng ta mạo hiểm, là tớ cố tình đẩy anh ấy đi cậu mới có cơ hội ra tay."
Ngô Tĩnh: "... Hóa ra là như vậy, tớ hiểu rồi."
Mọi chuyện đã nói xong, mặt mày Vân Lan dịu dàng: “Cám ơn cậu đã làm ra tất cả. Đời này, coi như cậu chỉ là người bình thường tớ cũng sẽ bảo vệ tốt cậu.”