Hai giờ sau, đoàn xe thiết giáp rời khỏi phạm vi khu D9 khống chế, chạy vào vùng sa mạc lớn.
Đoàn xe đến châu kế tiếp của Federal State nhanh nhất cũng cần một tháng, trên đường ngoài khu M7 trên trấn Diva có một điểm cung ứng năng lượng bí mật ra, những chỗ còn lại không có khả năng trợ giúp cho quân đoàn.
Lâm Gia quấn một cái chăn mỏng, tựa vào cửa kính xe nhìn ra vùng sa mạc. Bầu trời rất trong lành, không thấy một đám mây nào, ánh nắng có chút chói mắt, nhưng nhiệt độ trong không khí cũng không cao, ước chừng chỉ có mười mấy độ gì đó. Sa mạc màu xám tro nhạt nhẽo vừa nhìn là thấy vô tận, mỗi một chỗ phong cảnh nhìn qua đều giống nhau như đúc, đi rất lâu cũng không nhìn thấy sinh vật gì.
Corey vỗ nhẹ vai Lâm Gia, ôn nhu nói: "Đừng nhìn, ánh sáng mặt trời rất chói, nhìn vào sa mạc quá lâu đôi mắt sẽ đau. Thương thế của cô còn chưa có tốt, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi."
"Ừm." Lâm Gia thuận theo nằm xuống, cô ngồi lâu lắm rồi, chỗ bị thương ở thắt lưng quả nhiên có chút đau.
Cain vội vàng mở ba lô lấy ra tuýp thuốc mỡ và một bao bông dán, ngồi vào bên người Lâm Gia: "Đắp chút thuốc mỡ đi, sẽ tốt lên nhanh hơn một chút. Đây chính là thuốc đặc trị mà quân y Lannok ở chiến địa đưa cho tôi, nghe nói bôi lên giảm đau cực kì nhanh. Tôi vẫn luyến tiếc không dám dùng, nên cũng chưa mở."
( Ty Vy: Lannok là nam 9 luôn nha mọi người ^^)
Lâm Gia nghĩ nghĩ, cũng không có từ chối: "Vậy cám ơn anh." Vết thương tốt lên nhanh chừng nào, thì sẽ càng sớm không liên lụy bọn họ chừng đó, cũng có thể đi gặp Ngân Hổ nhiều hơn.
Cô kéo chăn mỏng ra, nằm nghiêng đưa lưng về phía Cain. Cain vén áo của cô lên, lộ ra những mảnh bầm tím, anh thoa thuốc mỡ lên, dùng bông gòn cẩn thận bôi loạn lên đó.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Gia liền cảm thấy lưng truyền đến cảm giác hơi lạnh, đau đớn quả nhiên giảm bớt không ít.
Cain thoa lại thoa, ánh mắt không tự chủ được đi xuống, lúc nhìn đến cái eo nhỏ dịu dàng của Lâm Gia, bụng liền căng thẳng, một dòng nhiệt nóng nhắm thẳng chỗ đó mà hội tụ, cảm giác sưng cứng lại truyền đến, anh nhanh dời đi tầm mắt.
Cain nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, kéo tiếp ống quần Lâm Gia lên, lại thoa thuốc mỡ lên đầu gối cô. Thật vất vả mới bôi xong, thái dương cũng chảy ra đầy mồ hôi.
Cain lau mồ hôi sau ót, như trút được gánh nặng thở ra một hơi, sau đó cong lưng ôm bụng vẻ mặt thống khổ ngồi xuống bên cạnh, buồn rầu áp chế tiểu Cain đang ngo ngoe ngẩng đầu nhìn anh, cả buổi vẫn duy trì cùng một cái tư thế không dám động.
Corey giúp Lâm Gia đắp chăn mỏng xong, buồn cười nhìn Cain, lắc lắc đầu. Cain này là tên sắc quỷ, luôn không khống chế được du͙© vọиɠ của bản thân, hành trình chỉ mới vừa bắt đầu, không phải khen chứ ngày thứ nhất đã nhịn không được, sau này cậu ta còn nhẫn nại như thế nào nữa!
Riva không yên lòng lái xe, thường thường liếc nhìn kính chiếu hậu, mới vừa rồi anh thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy đường cong duyên dáng của Lâm Gia cùng một đôi chân thon dài trắng nõn, lòng lại ghen tị phát cuồng Corey và Cain. Rõ ràng người cứu Lâm Gia đầu tiên là anh và Mike, không phải hai cái tên đáng ghét của binh đoàn bọc thép này, vì sao người làm cận thân hộ vệ cho Lâm Gia không phải là anh và Mike, mà là hai cái tên này?!
"Riva, chú ý lái xe!" Mike trầm giọng nói: "Chúng ta là quân nhân, phải bảo đảm quý cô Lâm Gia được an toàn, không được giống người nào đó, thích phân tâm loạn lạc, kết quả chỉ làm trò hề."
(Loạn lạc: nghĩ chuyện bậy bạ)
Cain cúi đầu tức giận liều mạng cắn răng, bất lực với tiểu Cain vẫn còn đang “ngước nhìn anh”, anh không có biện pháp thẳng lưng đúng lý hợp tình phản bác Mike, nên đành phải giả vờ không có nghe thấy gì.
Khóe môi Mike hơi hơi cong lên, đè thấp vành nón nhắm mắt nghỉ ngơi, buổi tối anh còn phải thay ca điều khiển xe với Riva, hiện tại tranh thủ nghỉ ngơi một chút, dưỡng đủ tinh thần để ban đêm còn điều khiển.
Corey vỗ vỗ bả vai Cain: "Cậu chăm sóc Lâm Gia cho tốt, mình ngủ trước một chút." Nói xong ôm súng nằm xuống chăn mỏng trải dưới ghế, dùng mũ che khuất mặt nhắm mắt lại ngủ.
Trước khi đến được châu kế tiếp của Federal State, những quân nhân vì muốn duy trì sức chiến đấu và rút ngắn lại hành trình, nên đều phân hai ca luân phiên nhau nghỉ ngơi và canh gác.
Đoàn xe chạy gần mười mấy giờ, trong lúc đó chỉ có tạm dừng trú giữa trưa một lần. Màn đêm buông xuống, lúc 7h tối, quân đoàn rốt cục thả chậm tốc độ, chọn một vùng sa mạc bằng phẳng mà ít gió ngừng lại.
Xe thiết giáp khép thành hình nửa vòng tròn, bảo vệ xe cung cấp thức ăn, xe y tế cỡ lớn và xe Jeep bọc thép Lâm Gia đang ngồi vào trung tâm.
Từng nhóm quân nhân xuống xe giải quyết vấn đề sinh lý hoặc kiểm tra tình trạng của xe, còn quân nhân của đội hậu cần chuyện bếp núc thì nhanh chóng làm tốt việc phân phát thức ăn.
Đám người Corey uống nước trước xong rồi mới ăn bánh mì đen, hiện tại thức ăn của Lâm Gia cũng không khác mọi người lắm, cũng là bánh mì đen và một miếng chân giò hun khói, bất quá cô còn được thêm một chén canh thịt bằm, mặt khác trọng lượng của bánh mì đen chỉ có bằng một nửa ổ bánh mì của đám quân nhân, nhưng cũng đủ để cô ăn thật no rồi.
Lâm Gia ăn mấy miếng thức ăn, thật sự có chút nhịn không được, đỏ mặt nói với Corey: "Thượng tá Corey, tôi muốn xuống xe..."
Corey lập tức rõ ràng ý tứ của cô, anh cầm lấy chăn ném cho Cain, lại nhắc một thùng nước giao cho Riva: "Hai người các cậu cũng cùng đi."
Lâm Gia e thẹn quẫn bách không thôi: "Bọn họ có thể không cùng đi được không..."
"Không thể." Corey như chém đinh chặt sắt cự tuyệt, nghiêm túc nói: "Ban đêm rất nguy hiểm, một mình tôi không có cách gì cam đoan cô sẽ an toàn."
Xuất phát từ lo lắng an toàn, ở một khu xa lạ, phụ nữ mặc kệ là đi đâu hay làm gì, thì cận thân hộ vệ cũng đều phải canh gác bên cạnh các cô. Giữa trưa lúc nghỉ ngơi, vì Lâm Gia mãnh liệt yêu cầu, nên Corey mới ôm cô rời đoàn xe đến phía sau một cồn cát cách đó không xa, để cho cô một mình giải quyết vấn đề. Nhưng đến buổi tối, hệ số nguy hiểm tăng cao, những người có mặt không thể rời khỏi vòng bảo hộ của quân đội, nên Lâm Gia cũng chỉ có thể ở trong vòng tròn bảo vệ của đoàn xe mà giải quyết vấn đề sinh lý cá nhân, còn có bên người cũng không thể thiếu ba quân nhân bảo vệ.
Lâm Gia biết là Corey suy nghĩ cho an toàn của cô, nên không phản đối nữa, dù sao ban đêm ở thế giới zombie hoành hành quả thật cực kì nguy hiểm, cô cũng không thể bởi vì thẹn thùng mà lấy sinh mạng đi mạo hiểm.
Corey vừa ôm Lâm Gia nhảy xuống xe, liền nhìn thấy Healy và An Đức đi về phía bên này, thì ra bọn họ cũng lo lắng cho an toàn của Lâm Gia, cố ý đến đây bảo vệ cô.
Corey không nói gì, chỉ gật gật đầu với Healy, ôm Lâm Gia đến cách đó không xa, để cho Cain và Riva treo chăn mỏng anh đưa lên ngăn cách Lâm Gia và mọi người, sau đó lệnh toàn bộ xoay người sang chỗ khác.
Corey buông Lâm Gia ra, chờ cô giải quyết vấn đề sinh lý xong, lại thay đổi một chỗ khác một lần treo chăn lên.
Corey vặn mở nắp ấm nước, rót một chút nước làm ướt khăn mặt, đưa cho Lâm Gia: "Thật xin lỗi, quân đoàn mang nước không nhiều lắm, chỉ có thể cung cấp đủ ba ngày tắm rửa một lần. Cô cố chịu đựng mấy ngày, dùng đỡ cái này lau người đi."
Lâm Gia nhận khăn mặt, Corey lập tức xoay lưng lại, Lâm Gia nhìn nhìn đám quân nhân đang vây chung quanh đưa lưng về phía cô, trong lòng không khỏi ấm áp. Tuy rằng quy định pháp luật của thế giới này rất là lừa đảo, nhưng cũng không thể phủ nhận, đám người Corey vẫn luôn giữ lại một phần tôn trọng đối với cô, bọn họ làm người thật sự cũng không tệ lắm.
Lâm Gia cởϊ qυầи áo, lau sơ cả người một lần, may mà thời tiết cũng không nóng, bằng không ba ngày không thể tắm rửa thì còn khó chịu đến cỡ nào nữa.
Riva nghe phía sau truyền đến tiếng ma sát, lòng liền ngứa ngáy khó nhịn, hầu kết càng không ngừng lăn lộn, thầm nghĩ xoay người sang xem Lâm Gia một cái. Nhưng mà anh hơi động đậy một chút, liền lập tức thu được ánh mắt khinh bỉ của những người khác, trong lòng cực kì hậm hực, không khỏi càng thêm bất mãn với Corey. Thầm mắng Corey cả ngày cả ngày giả vờ giả vịt, chiếm lấy Lâm Gia trước, không cho anh và Mike tiếp cận nửa bước, bây giờ còn tước đoạt cơ hội được xem trộm thân thể Lâm Gia của anh, thật sự là rất đáng giận.
Một giờ sau, đoàn xe tu sửa xong lại lần nữa xuất phát, lúc này đổi thành Mike điều khiển xe Jeep, Corey canh gác, Riva và Cain nghỉ ngơi.
Lâm Gia nằm trên giường xếp nhỏ, thật lâu không có cách nào đi vào giấc ngủ, ban đêm nguy hiểm trùng trùng điệp điệp như vậy khiến cô nghĩ đến buổi tối lúc vừa xuyên qua đến thế giới này, một màn máu chảy đầm đìa lại lần nữa hiện lên trong đầu, sợ hãi đã áp chế vào đáy lòng từ lâu nay lại âm thầm chậm rãi tăng thêm.
Lâm Gia sợ run cả người, tay lặng yên nắm chặt chăn mỏng, thầm nghĩ nếu có Ngân Hổ ở bên cạnh thì tốt rồi, trước kia mỗi lần cô thương tâm hay sợ hãi gì cũng đều thích tựa lên người Ngân Hổ, dịu dàng vuốt ve bộ lông ấm áp mềm mại, sau đó tất cả những tạp niệm trong lòng liền nhanh chóng tiêu tán vô tung. Nhưng mà hiện tại...
Lâm Gia bất giác nhìn về phía Corey đang ngồi ở một bên, người đàn ông này không biết từ lúc nào làm cho cô có một chút cảm giác an toàn, giờ phút này cô bỗng nhiên có chút mong đợi Corey có thể cùng cô nói cái gì đó hoặc là... Có thể đến đây cầm tay cô...
Corey đang xem xét tư liệu trong máy tính quân dụng nhỏ, ánh huỳnh quang chiếu vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, làm giảm đi mấy phần sắc bén, thêm một tia nhu hòa, theo hình ảnh trên màn hình không ngừng biến đổi, đôi mắt thâm thúy của anh cũng lúc sáng lúc tối.
Anh hình như phát hiện ánh mắt của Lâm Gia, bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt thẩn thờ của cô, không khỏi ngẩn ra, vội vàng khép máy tính lại, chuyển đến bên giường cô ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Không được ngủ à?"
Lâm Gia nhìn anh chăm chú nửa ngày mới thấp giọng nói: "Chỉ là có chút..." Nói đến đây thì dừng lại, Lâm Gia rũ mi mắt, cô vẫn không thể nói hai chữ “sợ hãi” ra miệng.
Mắt Corey chợt lóe, tay phải đưa vào trong chăn, bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cũng không để cô tránh thoát, cúi người dán bên tai cô ôn nhu nói: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô, an tâm ngủ đi..."
Lâm Gia mím môi, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Tay của Corey rất lớn, rất có lực, lòng bàn tay khô ráo mà ấm áp, nhiệt độ thông qua lòng bàn tay truyền vào tay Lâm Gia, dần dần xua tan hết lạnh lẽo trong lòng. Theo thân xe xốc nảy, ý thức của Lâm Gia cũng dần dần mơ hồ, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này thật bình an trôi qua, cũng không có bị đám zombie tập kích, Lâm Gia cảm giác mình đã ngủ thẳng một giấc tới sáng.
6h sáng, quân đoàn ngừng trú nghỉ ngơi hồi phục.
Lâm Gia phát hiện thuốc mỡ Cain cho dùng rất tốt, vết ứ máu trên lưng và đầu gối tan đi không ít, cô đã có thể xuống giường đi lại.
Mọi người vừa ăn xong bữa sáng, thì Hoffman tới.
Thì ra từ khi Ngân Hổ biết Lâm Gia cùng nó đồng hành, nó không còn đồng ý ăn thức ăn người khác đưa, Hoffman đành phải tìm Lâm Gia hỗ trợ.
Lúc Lâm Gia nhìn thấy Ngân Hổ, nó vẫn còn đang náo loạn, nhe răng trợn mắt với nhân viên y tế đang muốn cho nó ăn, giằng co làm thịt chín rơi đầy đất.
"Ngân Hổ! Không cho phép nháo!" Lâm Gia giận tái mặt lạnh lùng nói, trong lòng lại gấp đến độ không thể kiểm soát nổi. Nếu Ngân Hổ cứ náo loạn, lỡ như chọc giận Hoffman, anh ta gϊếŧ chết nó thì làm sao bây giờ?!
Ngân Hổ thấy Lâm Gia đến, lập tức thu hồi biểu tình hung ác, trong ánh mắt màu lam tràn đầy vô tội, miệng còn phát ra tiếng gầm nhẹ ủy khuất, làm cho Lâm Gia vừa đau lòng vừa buồn cười.
Ngân Hổ này thật sự là càng ngày càng giảo hoạt, cũng... Càng ngày càng đáng yêu.
Cô áy náy vội vàng nói xin lỗi với mấy nhân viên y tế, nhặt khối thịt lên đi đến chỗ Ngân Hổ.
"Ngân Hổ, về sau không cho phép tùy hứng như vậy nữa, phải ngoan ngoãn mà ăn, có nghe không?" Lâm Gia ra vẻ tức giận gõ nhẹ đầu Ngân Hổ một cái, trong cổ họng Ngân Hổ lập tức phát ra tiếng khò khè, đầu cọ cọ mặt Lâm Gia.
"Đã lớn như vậy, còn làm nũng..." Lâm Gia hôn khuôn mặt đầy lông của Ngân Hổ một cái, đưa khối thịt tới bên miệng nó: "Mau ăn đi!"
Ngân Hổ liếʍ liếʍ tay Lâm Gia, vui vẻ bắt đầu gặm cắn khối thịt.
Lâm Gia vuốt ve da lông mềm mại trên lưng Ngân Hổ, phát hiện thân thể nó rất thả lỏng, không có vì nhịn đau mà buộc chặt cơ thể nữa, nhìn qua tựa hồ so với hôm qua tốt hơn nhiều, lo lắng trong lòng cũng thoáng giảm đi một chút.
Có lẽ đúng như lời Hoffman nói, thân thể Ngân Hổ dị biến là phát triển theo chiều hướng tốt.
Đang lúc Ngân Hổ cắn thịt ăn, thì ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng súng kịch liệt, vẻ mặt Corey biến đổi, nhanh chóng bế Lâm Gia lên nhảy khỏi xe, hướng về xe Jeep bọc thép mà chạy tới.
Lâm Gia thẳng lưng, lướt qua vai Corey, rõ ràng nhìn thấy phía trước có một đoàn zombie hình dạng đáng sợ đang cấp tốc xông đến chỗ quân đoàn bọc thép.