Khi vừa phát hiện tận thế xảy ra, Vương mập mạp chẳng qua là theo bản năng muốn bảo vệ cha mẹ mình, cho đến khi trải qua một trận sinh tử trốn chạy, hắn mới bắt đầu tỉnh ngộ, vì vậy bây giờ chỉ cần vừa nghĩ tới hành động trước kia của mình, liền hối hận vô cùng.
Suy nghĩ một chút mỗi lần gọi điện thoại, trong lời nói của mẹ luôn có quan tâm, mong muốn mình về nhà, nhưng lại không dám nói rõ, trong lòng Vương mập mạp cảm thấy đau xót. Cẩn thận nhớ lại, mình lại đã không nhớ nổi đã bao lâu không trở về, hiên tại hắn hối hận vô cùng.
Cũng may, bây giờ còn có thể sửa sai, mình nhất định phải về nhà. Đây là lời Vương Thắng Lợi âm thầm hứa trong lòng. Suy nghĩ của hắn cuối cùng bị đau đớn kéo trở lại hiện thực, Vương mập mạp bây giờ mới nhớ tới vết thương của mình.
Chỉ là trước khi xử lý vết thương, Vương mập mạp muốn uốn một ngụm nước. Đoạn đường này chạy vội, mồ hôi không biết chảy bao nhiêu, máu cũng chảy rất nhiều, mình cần bổ sung nước.
Theo bản năng Vương mập mạp, sờ soạng ba lô, muốn tìm bình nước, nhưng lại không tìm được. Túi đeo lưng của Vương mập mạp, là loại túi du lịch dành cho người đi bộ.
Khi còn trẻ hắn rất thích đi du lịch, cũng từng nghĩ có ba lô trên lưng, muốn đi đâu thì đến đó du lịch, tỷ như đi Vân Nam hoặc Tây Tạng mấy nơi đó. Ba lô đã mua, các loại công cụ cũng mua, nhưng cuối cùng cũng không đi được.
Khi đó Vương mập mạp đã chi số tiền lớn mua đầy đủ tất cả mọi thứu cần thiết. Lều vải, túi ngủ, giây thừng, bình nước, đèn pin, thậm chí mua cả bếp gas mini, nhiên liệu, bộ đàm cái gì cũng mua, nhưng cuối cùng lại không đi, những thứ đó cũng bị hắn vứt xó.
Vương mập mạp đổ tất cả thuốc men và những thứ khác trong túi ra, chuẩn bị bỏ bớt, tìm một chút vật liệu. Các loại thuốc men không nói, đồ còn dư lại, một cái ba lô, túi ngủ một cái đèn pin ánh sáng mạnh, thứ này rất không tệ, thời khắc mấu chốt còn có thể làm vũ khí phòng vệ, trực tiếp soi vào mắt người, có thể khiến người ta bị mất thị giác trong thời gian ngắn, là trước kia Vương Thắng Lợi tốn không ít tiền mới mua được.
Còn có một cái đèn pin bóp tay, mọi người nếu như thường xuyên ngồi xe lửa sẽ biết, trên xe lửa thường xuyên có rao, là loại hàng mười đồng tiền một cái, ánh sáng tương đối nhu hòa, tầm soi cũng không xa, chỉ là không sợ bị hết pin, có thể tự mình sạc điện bằng tay.
Còn có một cái chăn, một sợi giây thừng dài mười lăm thước, một cái dao nhỏ chỉ dài 5 cm, con dao này rất nhanh, có thể dùng để cắt giây thừng, cũng nhân tiện dùng phòng thân. Cuối cùng chính là một cái bật lửa bằng dầu, một chai dầu nhỏ.
Không có nước uống, nhưng phía sau Vương mập mạp có một ao nước, nhưng hắn lại không dám uống, không phải sợ bên trong có vi khuẩn zombie, mà là lo lắng nếu uống nước lã, không may mình bị đau bụng, bây giờ hắn mất quá nhiều máu, sức đề kháng suy giảm, nhỡ đâu bị lây bệnh thì thật xong đời.
Nhìn hồi lâu, Vương mập mạp đưa ánh mắt nhìn chằm chằm đống thuốc men mình lấy được kia, bên trong có vài cái là để uống, nào là bổ sung can-xi, nào là bổ não tốt tim, cái gì mà bổ thận một người tốt hai người vui.
Những thứ này mặc dù ít, nhưng là uống vào có thể giải khát một chút, cho nên Vương mập mạp chỉ lấy mấy hộp, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm, ê ẩm ngọt ngào, nhất là cái thuốc bổ thận kia, vị rất ngon.
Sau khi uống xong, Vương mập mạp cũng không lập tức động thủ chữa thương cho mình, mà là dùng hộp nhựa, lấy một chút nước cho tử tử uống, tử tử mập như vậy, một đường chạy điên cuồng, cũng rất khát, uống ba bốn hộp, mới ngừng lại.
Vương mập mạp cũng không sợ tử tử đau bụng, bởi vì sức đề kháng của chó ở phương diện này, mạnh hơn so với con người, dù cho tử tử đau bụng, hắn cũng có thuốc chữa đau bụng cho nó ăn.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Vương Thắng Lợi bắt đầu rửa tay, sau khi rửa sạch tay, lấy hết những thứ mình cần dùng xếp ở bên cạnh. Nhìn la liệt đồ dùng chữa trị trước mặt mình, Vương mập mạp suy nghĩ một chút, lại lấy túi ngủ lót ở dưới người mình, đem thảm đặt ở bên cạnh, làm xong những chuyện này, Vương mập mạp muốn bắt đầu chuyện quan trọng nhất, chữa trị thương thế cho mình, hắn phải tự mình khâu vết thương.
Vương mập mạp gọi tử tử, chỉnh ánh sáng của đèn pin, để cho tử tử ngậm, soi vào vết thương của mình. Mình dùng rượu cồn khử trùng tay, đeo găng tay y tế, chuẩn bị kim tiêm và thuốc tê, tiêm mấy mũi xung quanh vị trí vết thương, dĩ nhiên liều lượng rất ít.
Đây là hắn học lỏm được khi nhìn thấy thầy thuốc tiêm cho mình lúc cánh tay hắn bị thương, chỉ cần tiêm thuốc tê vào xung quanh vết thương của mình là được. Sau khi tiêm xong thuốc mê một lát, Vương mập mạp lấy tay ấn quanh miệng vết thương, phát hiện không có cảm giác gì, lúc này mới dùng cồn iot đổ lên vết thương để sát trùng, dù sao đã tiêm thuốc tê cũng không có cảm giác, sau khi đổ vào một ít, Vương mập mạp bắt đầu dùng kéo cắt bớt vải vụn xung quanh vết thương.
Sau khi cắt vợi vải xung quanh, Vương mập mạp lấy tay sờ vào vết thương, tìm được mảnh thủy tinh bên trong, lúc chuẩn bị đi rút ra ngoài, hắn cảm thấy vẫn hơi đau, thế là lại tiêm thêm một ít thuốc tê, sau một lát cảm giác không đau, mới tiếp tục, chẳng qua là lần Vương mập mạp có chút kinh hoàng, bởi vì hắn cảm thấy nửa người của mình dường như đều có chút cứng đơ, hắn biết đây là hậu quả của việc dùng quá nhiều thuốc tê.
Điều này rất nguy hiểm, nếu như mình không thể hoàn thành băng bó trước khi thuốc mê hoàn toàn phát huy hiệu quả, vậy thì khả năng hắn phải chết. Cho nên Vương mập mạp hung hăng vả mặt mấy cái, để cho mình tỉnh táo hơn , vừa bắt đầu dọn dẹp vết thương.
Lúc dọn dẹp vết thương, Vương mập mạp thở phào nhẹ nhõm, bởi vì vận khí của hắn rất tốt, mình quá mập, mảnh thủy tinh chỉ cắm vào giữa tầng mỡ và bắp thịt, cũng không đối với gân cốt tạo thành tổn thương gì, sở dĩ hắn bị thương chủ yếu là vì quãng đường vừa rồi chạy như điên, dẫn đến cọ xát, cơ bắp không ngăn chặn được mà bị thương, mạch máu cũng không bị thương tổn, nếu không phỏng đoán Vương mập mạp không chết cũng phải mất nửa cái mạng.
Sau khi thành công lấy ra mảnh thủy tinh,Vương mập mạp cũng là hung hãn, trực tiếp đổ cồn iot vào cọ rửa, dù sao hắn cầm mấy bìn lận, cũng không sợ lãng phí, sau khi rửa sạch, Vương mập mạp liền trực tiếp dùng tay banh vết thương ra, soi đèn pin bắt đầu tìm mảnh kính vỡ nhỏ hơn, phát hiện trực tiếp lấy tay móc ra, tìm một hồi, Vương mập mạp phát hiện mình có chút choáng váng đầu, hắn biết hiệu quả của thuốc tê đang ngày càng rõ ràng.
Không chút do dự, lại cho mình mấy vả, Vương mập mạp không chần chờ nữa, bắt đầu khâu vết thương, hắn không biết phương pháp chuyên dùng của các bác sĩ, nhưng là năng lực của Vương mập mạp rất mạnh, cũng từng khâu vết rách trên quần áo, đối với vết thương cũng vậy, một kim tiếp nối một kim, khâu xong buộc lại là được.
Cuối cùng sau khi khâu xong vết thương, Vương mập mạp đã mơ màng buồn ngủ không chịu nổi, hắn cầm lấy kim khâu, đâm hai cái vào mông, lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng không giữ vững mấy giây đã lại lần nữa rơi vào trạng thái mơ màng buồn ngủ, hơn nữa toàn thân đã không thể điều khiển như ý muốn.
Ý chí của hắn vẫn tỉnh táo, nhưng không cách nào khống chế thân thể mình, Vương mập mạp cuối cùng ngã trên đất, vẫn như cũ cầm khối vải thưa băng lại vết thương, sau đó dùng băng dính dính lại qua loa, sau đó ánh mắt liền nhắm lại, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là tử tử vứt bỏ đèn pin dùng đầu lưỡi liếʍ cánh tay của mình.