Đi vào bên trong cao ốc, trừ vừa lúc mới bđi vào nhìn thấy là một phòng khách, trên tường khó vài chỗ trang trí như phù điêu của nhà cổ, đi lên tầng hai nhìn qua đều là hành lang thật dài, hẹp hòi mà sâu thẳm. Hai bên hành lang là phòng làm việc, Vương mập mạp đã từng có may mắn tới đây một lần, hơn ba giờ sáng bị bắt tới, ngồi xổm ở trong hành lang đến buổi sáng ngày hôm sau.
Đợi đến khi người ta đi làm, sau khi bị lấy lời khai thì bị ném vào phòng giam, không cho ăn cơm, không cho uống nước, không cho đi nhà vệ sinh cho đến khi bạn gái đưa mang tiền đến bảo lãnh hắn ra ngoài.
Khi đó chuyện thứ nhất Vương mập mạp làm sau khi ra ngoài chính là chạy đến góc tối cạnh đồn công an, một bên đi tiểu một bên nảy sinh suy nghĩ ác độc.
Phải đi tiểu cho sập luôn bức tường trước mắt, kết quả tự nhiên không như nguyện. Nhưng là vận khí Vương mập mạp không tệ, cũng bởi vì từng vào đồn công an mà hắn biết được vị trí phòng làm việc của sở trưởng.
Phòng làm việc của Sở trưởng nằm bên phải cuối hành lang, loại hành lang hẹp hòi bóng tối sâu thẳm này, nếu là có người mắc chứng sợ bóng tối thì nhất định là không dám đi.
Vương mập mạp không có loại bệnh này, nhưng hắn cũng không dám đi, thật sự là cái hành lang này nhìn qua quá dài. Hai bên hành lang đều là phòng, vạn nhất bên trong chui ra zombie, một hai còn còn đỡ, nếu là một đám vậy thì cái mạng nhỏ của hắn khả năng là không giữ được.
Nếu là vì cái gì khác, gặp phải loại địa hình rất bất lợi này thì Vương mập mạp có thể sẽ buông tha, nhưng mà sức hấp dẫn của súng thực sự quá lớn.
Vương Thắng Lợi quyết định thử mạo hiểm một lần, dẫu sao cầu giàu sang trong nguy hiểm mà, nếu như không có người tiến hóa sở hữu dị năng trong truyền thuyết thì trên tay có súng tuyệt đối có thể đi ngang.
Sau khi Vương mập mạp quyết định, lập tức bắt đầu hành động. Cũng may hắn có tiên thiên ưu thế, chính là có tử tử hỗ trợ. Lỗ mũi và lỗ tai của chó đều hết sức bén nhạy, nhất là lỗ mũi, khứu giác vượt qua loài người hơn sáu mươi lần.
Hơn nữa chớ quên tử tử là điều kim mao, ở trong hiểu biết của Vương mập mạp, thì đây chính là biểu hiên của khứu giác nhạy bén. Cho nên khi tử tử phát ra báo hiệu, Vương mập mạp đều phá lệ cẩn thận.
Thật đúng với suy đoán của Vương mập mạp , hắn cảm thấy vận khí của mình quá tốt, trong những phòng làm việc này trừ một hai gian có zombie, hơn nữa còn bị khóa ở trong phòng, những phòng khác đều trống trơn, rõ ràng cho thấy lúc sinh hóa nguy cơ bộc phát, đã từng được xử lý qua.
Không gặp phải quá nhiều zombie là chuyện tốt, có thể ở một phương diện khác Vương mập mạp cũng lo lắng, hắn lo lắng mình lần nữa vồ hụt. Dẫu sao đồn công an đã kịp làm ra phản ứng và xử lý, nhất định sẽ mang theo súng. Vương mập mạp đi tới phòng làm việc của sở trưởng, nhất thời trong lòng hắn trầm xuống Hắn quả nhiên thấy được một cái tủ sắt, bên trong có chút đạn, còn có hai cá băng đạn nhưng không có súng.
"Thảo!" Vương mập mạp hai lần vồ hụt, tự nhiên thấy khó chịu trong lòng, không nhịn được mà mắng một câu. Mặc dù không có súng, đạn cũng phải thu tập. Vạn dọc dọc đường đi nhặt được súng, hoặc là gặp phải những đồn công an khác, đến lúc đó súng đã có mà lại không có đạn vậy thì thật sự không nói nổi.
Ở trong quy luật sinh tồn thời tận thế của Vương Thắng Lợi, thu thập tài nguyên xếp hạng thứ hai. Không chỉ ở trong tủ bảo hiểm mới có đạn, trên đất cũng rơi vãi rất nhiều đạn, rõ ràng cho thấy bọn họ rời đi rất vội vàng, nếu là ung dung không vội vã thì tủ sắt sẽ đóng lại, hơn nữa cũng sẽ không có nhiều đạn rơi tán loạn trên mặt đất như vậy.
Nghĩ đến bọn họ rời đi trong vội vã, Vương mập mạp lập tức nghĩ đến "Đối phương có thể hay không bởi vì hốt hoảng, mà đánh rơi một khẩu súng trên đất không?" Nghĩ tới đây Vương mập mạp, lập tức nằm trên đất, kiểm tra chung quanh, hắn lập tức phát ra tiếng kêu mừng rỡ. Ở trên mặt đất dưới tủ sắt, thấy được vật mình muốn. Một khẩu súng đen nhánh lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Vương mập mạp không hề nghĩ ngợi, đưa tay cầm nó lên. Nhìn một cái, đúng là súng thật hắn yêu thích không buông tay, tay ở trên thân súng, sờ tới sờ lui một lần lại một lần, giống như là đang sờ người yêu của mình vậy. Trong miệng còn cười hắc hắc, miệng cũng sắp ngoạc rộc tới mang tai, ngay cả tử tử thấy gương mặt xấu xí lúc này của hắn, cũng không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Súng tới tay, Vương mập mạp nghiên cứu hồi lâu, tỷ như lên nòng, ngắm bắn, mở chốt bảo hiểm, thay đạn vân vân. Còn hai tay cầm súng, nhắm lại một con mắt chĩa súng về phía tử tử, trong miệng phát ra âm thanh “ bằng bằng”, thật giống như là trẻ con vừa có được món đồ chơi mình thích.