Chương 1: Khởi Đầu

Ba giờ sáng, trong một con hẻm nhỏ nằm ở phía bắc của khu khai phát Cẩm Điền. Hai hàng đèn đường màu vàng trắng chiếu xuống khiến cả con đường sáng như ban ngày, có thể nhìn thấy từ phía xa xa!

Lúc này, trên đường đã không có người đi lại, thỉnh thoảng sẽ có một hai chiếc xe tải chở quá trọng lượng chạy qua đây để trốn tránh cảnh sát giao thông, khiến mặt đất rung cả lên.

Lại vừa có một chiếc xe tải đi ngang qua, từ xa đã khiến mặt đất bắt đầu hơi rung, giống như đang ngồi trên bánh xe vậy. Người không biết còn tưởng rằng xảy ra động đất.

Trong hẻm nhỏ có một xưởng cơ khí tên là Lam Điền, phòng an ninh của xưởng nằm đối diện với mặt đường, từ bên trong tỏa ra ánh sáng màu trắng heo hắt của đèn pin tiết kiệm năng lượng. Từ xa đã có thể nhìn thấy hai cái đầu đang gục xuống, say ngủ đằng sau cửa sổ thủy tinh, đó chính là hai nhân viên an ninh của xưởng.

Chấn động của xe tải chạy qua khiến cho cửa sổ thủy tinh cũng hơi rung động, phát ra từng tiếng kêu khó chịu. Một trong hai người bảo vệ, một cái mập mạp cau mày, bực tức mà chửi đổng: “ Mẹ nó, có để cho người ta ngủ hay không ?”

Mập mạp này tên là Vương Thắng Lợi, cao một mét tám, bề ngoài cao lớn thô kệch, nặng đến hơn 200 cân. Dùng cơ thể của hắn mà đi làm bảo an thì chỉ có thể nói một câu “Vật tẫn kỳ dụng”. Thật ra mập mạp này tính khí rất tốt, bình thường cũng rất hòa đồng, nói chuyện với ai đều luôn vui tươi hớn hở, rất ít khi tức giận. Lần này hắn chửi đổng cũng chỉ vì mộng đẹp của mình bị phá hủy.

Năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, đừng nói là kết hôn hay có bạn gái, ngay cả một mối quan hệ mập mờ cũng không có. Mới vừa rồi hắn nằm mơ đang cùng một em gái “vui vẻ” đến đoạn cao trào, quần cũng đã cởi nhưng ngay lúc cao trào lại bị tiếng động làm tỉnh mộng, ai có thể không tức giận cơ chứ?

Vô ý thức, mập mạp sờ xoạng một chút người anh em đang khó chịu dưới đáy quần của mình, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường sau đó lớn giọng gọi người đồng nghiệp bên cạnh vẫn còn đang ngủ say: “ Xuân ca! Xuân ca! Đến giờ đi tuần tra rồi”

Xuân ca là đồng nghiệp của mập mạp, tên đầy đủ là Lý Xuân Chương, dáng người còn cao hơn mập mạp một chút, cao một mét tám năm nhưng cơ thể lại hơi gầy, ước chừng chỉ nặng bằng một nửa mập mạp. Thật ra Lý Xuân Chương còn nhỏ hơn mập mạp một tuổi, dĩ nhiên hắn cũng giống như mập mạp là một cái độc thân cẩu. Bất quá giữa đồng nghiệp với nhau xưng hô như thế nào đều được. Lý Xuân Chương mơ mơ màng màng bò dậy, cầm lấy gậy tuần tra sau đó liền đi ra ngoài.



Xưởng có quy định, bảy giờ tối phải đi tuần tra, nhưng ở trong mắt Vương mập mạp cái gọi là tuần tra chẳng qua là để đề phòng nhân viên an ninh bọn hắn lười biếng, ngủ gật. Đầu năm nay khắp nơi đều có camera, coi như là trộm được đồ cũng trốn không thoát.

Hơn nữa ở trong xưởng đều là gang, thép một khối nặng mấy trăm cân, không có một cái xe nâng trừ khi là thần lực trời sinh nếu không muốn ăn trộm thật sự rất khó. Trong những năm gần đây, số lần trong xưởng xảy ra trộm cắp dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết. Hầu hết đều gây ra bởi “tặc trong nhà”.

Nhưng mà phía trên có chính sách thì phía dưới cũng có đối sách, dù sao lãnh đạo cũng không thể giữa đêm chạy đến, bắt quả tang bọn họ ngủ gật đúng không? Mọi người chia nhau, mỗi người một tiếng, buồn ngủ thì vẫn phải đi ngủ.

Sau khi Lý Xuân Chương rời đi, Vương Thắng Lợi thay đổi tư thế một chút, dùng tư thế thoải mái hơn tiếp tục ôm gối mà ngủ. Không bao lâu tiếng ngáy ngủ đã vang lên đều đều.

Một lát sau hắn bắt đầu cởi thắt lưng, nhưng ngươi đừng suy nghĩ nhiều, cũng không phải mập mạp tiếp tục giấc mơ hồi nãy mà là bởi vì hắn quá béo, bụng quá to, ngủ như vậy thắt lưng siết bụng làm cho hắn khó chịu.

Từ xa nhìn lại, cái bụng mỡ của hắn giống như phụ nữ đang mang thai sáu, bảy tháng. Không chỉ vậy, hai bắp thịt trên ngực của hắn dùng lời nói của bạn gái cũ miêu tả thì là “ A, thì ra ngươi cũng có.” Vương mập mạp nới rộng thắt lưng một lúc liền cảm thấy bực mình, bởi vì hắn đã nới lỏng thắt lưng đến nấc cuối cùng, không thể nới thêm được nữa. Lúc này hắn mơ mơ hồ hồ một lần nữa nghĩ tới việc mình phải giảm cân, dĩ nhiên cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi. Cuối cùng hắn dứt khoát cởi hẳn thắt lưng ra, còn cởi thêm cúc quần, kéo khóa xuống sau đó tiếp tục ngủ.

Nhưng vừa mới nhắm mắt, một tiếng động lớn vang lên, còn kèm theo tiếng gào thét như dã thú! Ngay sau đó, chó trong xưởng cũng điên cuồng sủa loạn. Lần này Vương mập mạp cũng không tiếp tục ngủ nữa, cũng không phải bởi vì hắn biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là bởi tính cách của hắn vốn rất đa nghi.

Hăn biết Lý Xuân Chương không nhàm chán, tạo ra tiếng động để trêu hắn. Hơn nữa hắn đối với tiếng gầm thét vừa rồi rất quen thuộc, chó trong xưởng nuôi cũng rất thông minh, sẽ không vô duyên vô cớ sủa loạn. Hăn ngầng đầu nhìn xuyên qua cửa kính trước mặt, không nhìn thì không sao, vừa nhìn một cái hắn suýt chút nữa bị hù chết.