Chương 3

2.

"Tên của cô hay thật đó." Tôi tấm tắc khen: "Tôi tên Trương Tam, sau này hai chúng ta là người trên cùng một con thuyền rồi."

"Hì." Lâm Hy không nhịn được che miệng cười: "Dù anh không muốn nói tên thật cho tôi thì cũng không cần bịa một cái tên tùy tiện như vậy chứ."

Tôi sầu rụng cả tóc nói: "Đâu có bịa đâu, tôi tên Trương Tam thật mà."

Lâm Hy nghe thế hơi ngớ ra, vội nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi còn tưởng anh đang đùa với tôi cơ."

Tôi xua tay: "Không sao đâu, tôi quen rồi mà."

Không quen sao nổi, nhỏ tới giờ không biết vì cái tên này mà bị bạn bè cười nhạo bao nhiêu lần rồi.

"Đàn zombie hình như không có động tĩnh gì nữa rồi." Tôi nói.

"Phải đó, bây giờ đúng là không còn nhìn thấy con zombie nào nữa." Cô ấy nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Hay là hành động của chúng nó có quy luật gì đó nhỉ?"

"Ý của cô là bọn nó buổi sáng sẽ chạy ra cắn người, đến tối thì chui về ổ ngủ hả, nếu là thế thì cơ hội để thoát ra ngoài của chúng ta sẽ càng lớn hơn." Tôi hưng phấn nói.

"Tôi thấy không dễ thế đâu, lúc trời vừa tối tôi còn thấy chúng nó dí người chạy sml dưới lầu, chỉ bây giờ mới không thấy nữa thôi."

"Xem ra hành động của chúng nó thực sự có quy luật nào đó." Tôi lấy điện thoại ra nhìn một chút, "Tôi hiểu ra rồi, có lẽ chúng nó sẽ ra ngoài hoạt động trong một khoảng thời gian nhất định, bây giờ là ba giờ sáng, xem ra vào khoảng thời gian này sẽ tương đối an toàn."

Lâm Hy: "Anh nói xem có khi nào chuyện này có liên quan đến thiên tượng không, anh nhìn mặt trăng mà xem."

Nghe cô ấy nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời hôm nay không có lấy một ngôi sao nào nhưng mặt trăng lại tròn vành vạnh, trông rất tối tăm u ám, phần viền bên ngoài của nó còn mang theo một chút sắc máu.

"Cũng không phải trung thu mà, sao trăng lại tròn như thế nhỉ..." Tôi tự lẩm bẩm một mình, "Chẳng lẽ mặt trăng cũng biết theo trend mà thay đổi theo thế giới này à?"

"Sao không nghĩ là thế giới này thay đổi theo mặt trăng nhỉ" Lâm Hy nói.

Cô ấy chậm rãi nói: "Tôi thấy mặt trăng chính là điềm báo cho sự biến đổi của zombie, từ khi vừa bắt đầu tôi vẫn luôn quan sát mặt trăng, nhìn thấy nó từ hình trăng khuyết dần trở nên tròn vành vạnh, cũng nhìn thấy đàn zombie từ từ rút lui cho đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy chúng nó nữa."

"Sự thay đổi giữa hai thứ này quá đồng nhất, đồng nhất đến mức khiến người ta rất khó không nghi ngờ quan hệ giữa chúng..."

Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn cô gái có gương mặt xinh đẹp này, trong lòng không nhịn được lại thở dài một tiếng.

Hóa ra cô ấy cứ ngồi mãi ở đó là để lặng lẽ quan sát tình hình.

Nhưng sau khi nói xong những lời này chúng tôi lại im lặng.

Bởi vì mặt trăng ở bên ngoài cửa sổ đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà dần bị mây đen che phủ.

Nếu giả thuyết về mặt trăng và zombie có mối liên hệ được thành lập, vậy chúng tôi đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất đêm nay để thoát ra khỏi chỗ này rồi.

Tôi ngồi xuống sàn nhà vệ sinh, nghĩ kế hoạch để thoát ra vào ngày mai, dần dần cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu.

Sau nửa đêm, tôi bị động tĩnh ở dưới lầu làm cho tỉnh giấc, cẩn thận lắng tai nghe một chút, hình như là tiếng gào thét của zombie.

Bầy zombie tỉnh lại rồi!

Giống như đang kiểm chứng lời Lâm Hy nói, tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng bị tầng mây đen nặng nề kia nuốt chửng chỉ còn sót lại một nửa vầng trăng khuyết.

Tôi đang định gọi Lâm Hy tới xem thử nhưng chữ Lâm sắp nói ra miệng lại bị tôi cố nuốt xuống.

Lâm Hy đang ngủ say.

Tôi nhìn cô ấy nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mi thật dài dưới sự chiếu sáng của ánh trăng đổ xuống hai bóng mờ, bên trên còn vương vài giọt nước mắt lung tung.

Cô gái này có trái tim mạnh mẽ thật đó, lúc này rồi mà còn ngủ được ngon như thế. Cô mặc đồng phục váy ngắn, đôi chân thon dài đan chéo lại với nhau, làn da trắng nõn cũng màn đêm đen kịt hình thành nên vẻ đối lập rõ rệt, sự đối lập màu sắc này cũng không gây nên khó chịu cho người nhìn.

Tôi nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút...hai chút, ba chút, rất nhiều chút...

Thế này thì ai mà chịu được chớ! Tôi nuốt một ngụm nước miếng, thấy cổ họng hơi khô khô.

Bầu không khí trong chốc lát có chút nóng lên.

Tôi đột nhiên nghĩ tới con zombie mặc quần tất đen ở gian bên cạnh, cũng không biết giờ nó thế nào rồi, tôi ngồi xổm người xuống nhìn sang phòng bên cạnh.

Phòng bên cạnh có chút tối tăm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được bên kia đã không còn bóng dáng của nó nữa rồi.

Trên đất vẫn còn một vũng máu đen ngòm lớn cùng một chiếc quần tất màu đen bị xé rách tả tơi.

Nhìn thấy chiếc quần tất màu đen kia, trong lòng tôi đột nhiên có một loại dự cảm mãnh liệt rằng, nó đang nói với tôi, chúng ta sẽ còn gặp lại.

...

Ngày thứ hai, hai chúng tôi đều cảm thấy có chút mệt mỏi, trong nhà vệ sinh tuy tạm thời được an toàn nhưng ai cũng rõ ràng rằng nếu không tìm được cơ hội thoát ra ngoài, cả hai chúng tôi sớm muộn cũng sẽ chết tại đây.

Đồ ăn tạm thời có thể nhịn nhưng nước uống thì không thể nhịn được lâu.

Giữa chừng Lâm Hy đề xuất có thể lấy nước máy để dùng thay, thế là hai chúng tôi nhân lúc bên ngoài không có động tĩnh gì, nhẹ nhàng lẻn ra bàn rửa tay.

Vặn mở vòi nước, nước chảy ra vô cùng vẩn đυ.c, có màu nâu còn mang theo mùi tanh hôi.

Lâm Hy bị mùi hôi xông cho bịt chặt miệng, rất rõ ràng nước này không thể uống được nữa.

Trở về buồng vệ sinh nhỏ bé kia, tôi ấn xuống nút xả nước bồn cầu.

"Nước trong cái bồn cầu này sao lại sạch sẽ đến thế, đúng là trong suốt vô cùng." Tôi cảm thán nói.

Lâm Hy trợn trắng mắt liếc tôi: "Vậy anh uống thử miếng đê."

"Đùa chút thôi mà..."

Khi chúng tôi còn đang không biết xoay sở thế nào với nguồn nước, đột nhiên bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng nói của loa phát thanh: "Có... bạn học nào...nghe thấy không?"

Giọng nói kia vô cùng ầm ĩ, còn bị nhiễu điện gây ra những tiếng "két két" chói tai.

"Chúng tôi... chúng tôi ở nhà phát thanh..."

"Người...may mắn sống sót... vào rạng sáng mau qua đây..."

"Đây là...cơ hội sống...duy nhất..."

"....."