Chương 12.2:

Chương 12.2.

Editor: Quy Lãng

Sở Thiên Tầm có hơi thất vọng, cô do dự một lát rồi mở khóa túi xách, lấy ra hai viên tinh thể như hạt táo, dưới ánh đèn pin cô cẩn thận rửa sạch sẽ.

Những viên tinh thể trong suốt hơi hiện ra ánh sáng màu xanh lá, giống như viên đá quý hoàn hảo nhất, không ai ngờ được đây lại là căn nguyên của mọi tai họa.

Đối với tất cả các thánh đồ có dị năng thời hậu thế mà nói, ma chủng là một loại mê hoặc trí mạng mà họ vừa yêu vừa hận.

Bọn họ dựa vào ma chủng để nâng cao khả năng của mình, nhưng lại sợ hãi ma chủng đem bọn họ biến thành ma vật.

Thánh đồ chỉ có thể sử dụng ma chủng cùng cấp với mình, nếu cưỡng ép sử dụng ma chủng cấp cao, chỉ có một kết cục –– mất đi ý thức của mình, biến thành quái vật gớm ghiếc đáng sợ.

Dị năng dựa vào năng lực mà chia làm từng cấp độ, khi năng lực dị năng tới một giai đoạn đạt tới cấp độ bão hòa, nếu không đột phá được hạn chế cấp bậc, vậy năng lực sẽ bị giới hạn ở cấp độ này, vĩnh viễn không thể tăng lên.

Lên đến cấp bậc càng cao, việc đột phá được giới hạn cấp bậc càng khó khăn hơn.

Vào lúc tới “giới hạn”, nuốt vào một ma chủng cấp bậc tiếp theo có xác xuất thành công thăng cấp thành thánh đồ cấp cao rất lớn.

Vì thế có không ít người sau khi năng lực đạt tới cực hạn, không nhịn được dụ hoặc, sẽ mạo hiểm nuốt ma chủng cấp tiếp theo.

Mọi người đã tập tục thành thói quen, nên đưa ra một giao ước, khi thánh đồ sử dụng ma chủng thăng cấp, nhất định phải mời người thân, bạn bè đến “bảo vệ”.

Bảo vệ này cũng không phải là bảo vệ theo nghĩa thông thường, mà là khi người dùng không thể thành công thăng cấp, xuất hiện trạng thái ma hóa, người bảo vệ nhất định phải chặt đầu họ xuống trước khi họ bị ma hóa hoàn toàn.

Cho dù như vậy, việc thánh đồ thăng cấp sa đọa làm ma vẫn thường xuyên xảy ra, mọi người gọi đó là “Kẻ sa ngã”.

“Kẻ sa ngã” cấp thấp sẽ bị chính những người bạn ngày đêm đồng hành bên nhau tiêu diệt trong chính doanh địa của mình.

Mà “Kẻ sa ngã” cấp cao giữ lại dị năng mạnh mẽ của họ khi còn sống, trở thành những yêu ma mang đến uy hϊếp to lớn cho loài người.

Trên tay Sở Thiên Tầm là ma chủng cấp một, cô có thể yên tâm sử dụng.

Cô quyết định sử dụng một viên để kích phát dị năng của mình, nhìn thử xem bản thân xui xẻo có thể đạt được loại dị năng gì.

Sở Thiên Tầm nhắm mắt lại, lấy một viên tinh thạch màu xanh lá nuốt vào bụng.

Một lát sau, cô bắt đầu cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, đây là phản ứng bình thường khi sử dụng ma chủng, cô lấy một cái chăn lông đắp lên người, rồi cuộn tròn người lại nằm xuống hàng ghế sau của xe việt dã.

Sở Thiên Tầm lúc lạnh lúc nóng dần chìm vào trạng thái ngủ say.

Trong bóng tối đen như mực, cô mơ hồ nhìn thấy một chút ánh xanh tỏa sáng lấp lánh.

Cô cứ thế rơi xuống dưới với chút ánh sáng yếu ớt đó, cuối cùng cô lại nhẹ nhàng đáo xuống một bãi cỏ xanh mát.

“Thiên Tầm, Thiên Tầm.” Một giọng nói quen thuộc và thân thiết liên tục gọi tên cô.

Ánh sáng trước mặt dần sáng lên.

Đôi mắt Sở Thiên Tầm có chút ẩm ướt.

Cô nhìn thấy cha mẹ mà rất lâu rồi cô không gặp.

Cha, mẹ, hai người đi đâu vậy? Tại sao lâu như vậy con đều không gặp được hai người? Lâu đến mức cảm giác như hết cả một đời.

Sở Thiên Tầm nói trong lòng.

“Đứa nhỏ ngốc, ba mẹ sẽ luôn bên cạnh con, ở trong này cùng con.”

Âm thanh của mẹ lúc xa tận chân trời, lúc lại gần ngay bên tai.

Cha mỉm cười dịu dàng như ngày thường, một bên cầm tay Sở Thiên Tầm, một bên nắm tay mẹ, chậm rãi bước đi trên bãi cỏ đầy nắng.

Phía trước xuất hiện một cánh cửa sáng lóa chói mắt.

Sở Thiên Tầm dừng chân, bản năng khiến cô cảm thấy sợ hãi.

“Con gái, đừng sợ, con có thể làm được. Lần này, con có thể tìm thấy thứ mà bản thân muốn. Cha ở đây đợi con.”

Cha nhẹ nhàng đẩy vai Sở Thiên Tầm.

“Được, con có thể làm được, không có gì phải sợ.”

Sở Thiên Tầm ngẩng đầu, bước vào vòng sáng màu vàng rực rỡ.

***

<<>>

Sở Thiên Tầm tỉnh dậy trong bóng tối, cô chạm vào gương mặt đẫm nước mắt của mình.

Từ khi mất hy vọng với cuộc sống, đã rất lâu cô không còn mơ những giấc mơ như vậy nửa.

Cha mẹ lâu rồi không gặp, vẫn dịu dàng động viên cô như khi còn sống.

Sở Thiên Tầm tự nhủ trong lòng, cha mẹ đang nhìn mình, lần này mình có thể làm cho cuộc sống của mình trở nên tốt hơn.

Cô mở tay mình ra, một vầng ánh sáng màu vàng mơ hồ bao quanh bàn tay cô.

Cầu… cầu nguyện?

Sở Thiên Tẩm ngây ngẩn cả người.

Cô không ngờ bản thân lại đạt được một dị năng yếu kém như vậy.