Chương 48.2:
Editor: Quy Lãng
Đây đúng là một người tốt, Sở Thiên Tầm nghĩ thầm trong lòng.
“Anh sẽ không ma hóa, tôi đã nói anh nhất định sẽ chịu đựng được.”
“Lúc đó, tôi thật sự cho rằng bản thân không chống cự được nửa. Chỉ còn một chút là ma vật đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể và ý thức của tôi.” Thanh âm Diệp Bùi Thiên trầm thấp: “Loại trải nghiệm đó, tôi thật sự không muốn trải qua lần thứ hai.”
“Bùi Thiên.” Sở Thiên Tầm nói: “Tôi đã cảnh cáo anh không chỉ một lần, sử dụng dị năng nhất định phải lượng sức mình, cho dù là lúc nào, cũng không được sử dụng dị năng quá mức. Anh lần này, cũng vì sử dụng dị năng quá độ mới xảy ra tình trạng thăng cấp trên chiến trường.”
Diệp Bùi Thiên giương mắt nhìn cô: “Vậy còn cô? Nếu cô đã biết rõ đạo lý này, tại sao lại tiêu hao hết dị năng của mình?”
Sở Thiên Tầm sửng sốt, cô phát hiện mình không thể trả lời vấn đề này.
“Xin hỏi ngài có thuốc hạ sốt không? Chị gái tôi sốt cao quá.” Cách đó không xa, một cô gái trẻ hướng mọi người tìm kiếm giúp đỡ.
Trả lời cô chỉ có lạnh lùng và chế giễu, nhưng cô gái không hề từ bỏ, hỏi hết người này đến người khác mặc kệ ánh mắt khinh thường của mọi người.
“Thuốc hạ sốt?” Một người đàn ông ngồi dưới đất, dùng ánh mắt vô liêm sỉ đánh giá thân hình xinh đẹp của cô gái: “Có thì cũng có một ít, nhưng cô dùng cái gì để đổi?”
Cô gái cố gắng bình tĩnh: “Tôi…tôi còn có một chút thức ăn.”
“Cô còn giả vờ cái gì? Ai cần vài miếng đồ ăn của cô.” Người đàn ông vuốt cái cằm lún phún râu, vẫy tay với đám đồng đội phía sau: “Năm người, bồi anh em chúng tôi vui vẻ một chút, tôi sẽ đưa cô thuốc hạ sốt.”
Cô gái xinh đẹp sắc mặt tái nhợt, liều mạng cắn chặt môi dưới, hai mắt đỏ bừng.
Người đàn ông híp mắt lại, từ trong túi lấy ra một viên thuốc, giơ lên: “Thế nào? Có muốn không? Không có nó thì chị gái song sinh kia của cô có lẽ sẽ không qua được trận này.”
Hai tay cô gái siết chặt bên người, một lát sau, cô cuối cùng cũng cúi đầu xuống, bước chân lảo đảo hướng về phía đám đàn ông như lang như hổ kia.
“Đợi một chút.” Sở Thiên Tầm gọi cô lại, lấy thuốc hạ sốt trong ba lô ra: “Lại đây.”
Cô gái nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của đám đàn ông chạy đến trước mặt Sở Thiên Tầm. So với việc đối mặt với đám đàn ông đó thì cô lại muốn hỏi nhu cầu của Sở Thiên Tầm hơn.
Sở Thiên Tầm ném thuốc cho cô: “Cầm đi đi, không cần lo lắng, chị cô chắc là đang tiến hóa, sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Cô gái đứng trước mặt Sở Thiên Tầm, cầm viên thuốc vặn vẹo góc áo, có chút lúng túng: “Tôi có thể làm gì cho cô?”
Sở Thiên Tầm thản nhiên xua tay nói: “Đi đi, chị cô đã sốt cao lắm rồi, đợi cô ấy qua khỏi trận này, cuộc sống của các cô có lẽ sẽ tốt hơn chút.”
“Này, cô gái mới tới, cô đi quá xa rồi đấy? Người là ông đây nhìn trúng trước, có biết thứ tự trước sau không hả?” Người đàn ông bên kia bất mãn, bốn năm người đàn ông cùng nhau đứng lên.
Bọn họ quan sát thấy xung quanh Sở Thiên tầm, ngoại trừ một người Diệp Bùi Thiên, còn lại đều là người già và trẻ em, cảm thấy không có chút uy hϊếp nào, là đối tượng bọn họ có thể khi dễ được.
“Xảy ra chuyện gì?” Nghiêm Tuyết vừa lúc từ bên ngoài trở về, cô buộc tóc dài, đeo kính râm, trên vai đeo súng, trong tay cầm hai con gà gô, mang theo một cỗ khí tức cường đại, lạnh lùng nhìn thoáng qua đám đàn ông bên kia.
Mấy người đàn ông nhìn nhau, nhỏ giọng thì thầm vài câu rồi chậm rãi lui trở về.
“Người phụ nữ đó có súng, vẫn là đừng gây sự.”
“Thịt rừng gần đây sớm đã bị bắt hết, lúc này có thể săn được con mồi đều không phải là người bình thường. Vẫn là thôi đi.”
Nghiêm Tuyết đến bên cạnh Sở Thiên Tầm, thả con mồi trong tay ra: “Thiên Tầm tỉnh rồi? Thế nào, có ổn hơn chưa, cô đúng là khiến mọi người sợ chết khϊếp.”
Cao Yến đưa tay lấy kính râm của cô xuống: “Kính bảo hộ của cô không phải là gãy rồi sao? Kiếm cái này ở đâu đấy.”
Nghiêm Tuyết có một đôi mắt quyến rũ, vô cùng không phù hợp với khí chất xạ thủ của cô, nên mặc kệ là ở đâu cô cũng quen mang kính mắt, không có kính khiến cô nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu, vội vàng đoạt lại kính trong tay Cao Yến.
“Đừng lộn xộn, trả lại cho tôi.”
Thích Vĩnh Xuân và Giang Tiểu Kiệt cũng quay về, Thích Vĩnh Xuân hái được một ít rau dại.
Giang Tiểu Kiệt lại đến bờ biển, lần mò được một túi hàu.
Cậu yên lặng đem cái túi ướt sũng đặt bên cạnh Sở Thiên Tầm, cúi đầu không nói gì.
“Thật tốt quá, chị đang nghĩ muốn ăn món này.” Sở Thiên Tầm đứng dậy, lật xem từng con hàu tròn trịa: “Tiểu Kiệt thật lợi hai, lần này mọi người có lộc ăn rồi.”
Diệp Bùi Thiên đi dạo một vòng trong doanh trại, đổi được một ít đồ ăn, thậm chí còn mượn được một cặp nồi.
Từ căn cứ Nam Khê đến đảo Bí Đao, dọc đường đồ ăn thiếu thốn, lại thiếu gia vị đồ dùng nhà bếp, cho dù hắn có lòng cũng không làm được món ăn tử tế nào. Đến lúc này, cuối cùng cũng có chỗ để phát huy khả năng, hắn liền cuốn tay áo mang khí thế ngất trời bận rộn gần nửa ngày.
Trong một góc doanh trại bay ra một mùi thơm quyến rũ mê người, khiến những người xung quanh liên tục nhìn về bên này.
Thích Vĩnh Xuân vô cùng căng thẳng, cầm vũ khí trong tay đi tới đi lui, bày ra cơ thể to lớn và cơ bắp đầy người của mình, tư thế sẵn sàng quyết chiến để bảo vệ đồ ăn.
Không lâu sau, một nồi súp gà đậm đà và một miếng bánh hàu chiên lớn được bưng ra.
Mọi người vây quanh mỹ thực khó có được, dưới ánh mắt đố kị của mọi người trong doanh trại, ăn như gió cuốn.
Một cặp chị em sinh đôi nắm tay nhau đi tới trước mặt bọn cô.
“Có chuyện gì sao?” Sở Thiên Tầm hỏi, cô vô thức bảo vệ cái chén trong tay, tay nghề của Diệp Bùi Thiên thật sự là quá tốt, ngay cả cô cũng không nỡ đem đồ ăn ngon như vậy chia sẻ cho người khác.
“Tôi đến cảm ơn cô.” Chị gái trong cặp song sinh mở miệng: “Không chỉ là thuốc, còn vì đã bảo vệ em gái tôi.”
Cô nhìn thoáng qua bãi cỏ bên cạnh, mặt cỏ bị một sức lực vô hình ép thành hình chữ nhật đều đặn.
Dị năng của cô gái là khống chế trọng lực.
“Sau này nếu như có chỗ hữu dụng, xin hãy cho tôi một cơ hội báo đáp.”
“Mọi người đang ăn hải sản à?” Em gái trong cặp song sinh ngạc nhiên nói: “Mọi người mới tới đây, còn chưa biết tình hình. Sau này tuyệt đối đừng đi, trong biển có một con ma vật, vô cùng nguy hiểm. Chỉ vì nó, tất cả mọi người không ai dám xuống biển, rất nhiều người đều chết vì đói.”
“Ồ?” Sở Thiên Tầm bắt đầu có hứng thú: “Là loại ma vật gì?”