Chương 19.2. Editor: Quy Lãng
Sở Thiên Tầm luôn đứng đó canh giữ, chờ nhiệt độ trong hồ giảm xuống, cô mới tìm một sợi dây thừng leo xuống.
Sau khi tìm kiếm một vòng, cô đã tìm thấy hai viên tinh thể màu xanh lá có kích thước bằng một quả khô.
Mặc dù lúc chiến đấu trải qua nhiều nguy hiểm, nhưng thu hoạch này đúng là làm người ta cực kì vui mừng.
Hai viên ma chủng cấp 2!
Chỉ cần bản thân cô chăm chỉ thêm một xíu, đạt tới trạng thái giới hạn của cấp 1, là có thể dựa vào hai viên ma chủng quý hiếm này để tăng lên cấp 2.
Khi mọi người ở đây chỉ vừa mới bước vào ngưỡng cửa đầu tiên của cấp 1, cô đã có thể vượt cấp, trở thành một cường giả cấp 2.
Cho dù dị năng của cô không có tính công kích, nhưng chỉ riêng sức mạnh và tốc độ tăng lên cũng đủ để cô nghiền ép những kẻ vừa mới bước vào giai đoạn sơ cấp, dị năng còn yếu kém.
Sở Thiên Tầm hài lòng leo lên, cho mọi người xem hai viên tinh thể màu xanh trong tay.
“Tôi tìm được thứ này trên người quái vật. Lúc trước nghe chiến đội đặc biệt nói trên người những con ma vật lợi hại đều sẽ có cái này.” Sở Thiên Tầm nhìn Phùng Thiến Thiến và Giang Tiểu Kiệt: “Nghe nói sử dụng chúng có thể nâng cao khả năng đặc biệt trong người mình.”
“Ăn? Ăn sao?” Đám người Cao Yến nghe vậy thì giật mình. “Thứ này có thể ăn sao? Ăn nó rồi sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Chi tiết thì tôi cũng không rõ lắm. Đương nhiên cũng không thể ăn bây, nghe nói có người ăn xong, không có dị năng mà ngược lại lại biến thành ma vật. Tóm lại nếu mọi người có được thứ này thì cứ cất nó đi. Tương lai nhất định sẽ biết cách sử dụng thôi.” Sở Thiên Tầm gấp tay lại, cất tinh thạch vào túi mình.
“Trở thành ma vật? Vậy đánh chết mình cũng không dám ăn.” Cam Hiểu Đan vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
Cao Yến như có điều suy nghĩ.
Trong lòng cô ấy vô cùng hy vọng bản thân cũng có được khả năng đặc biệt như Phùng Thiến Thiến.
Cho dù chỉ có một ít, thì trong tận thế nó cũng là một thứ có thể cứu mạng.
Cao Yến hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, nên càng hiểu rõ, khi tai họa ập đến, không ai có thể đáng tin cậy bằng chính mình.
Sở dĩ Thiên Tầm có thể lợi hại như vậy, nhất định cũng vì có được một “siêu năng lực” lợi hại.
Cô ấy không cần phải lấy lòng người khác như cô, có thể thoải mái tự tin đứng trước mặt mọi người, tự đi con đường mà mình muốn.
Kiểu con gái như vậy là kiểu mà Cao Yến không làm được, cũng là kiểu mà cô cực kì hâm mộ.
Thời điểm này, Sở Thiên Tầm không còn ý định sẽ che giấu mọi người những việc liên quan đến ma chủng.
Tất nhiên, vì sự an toàn của mình, cô sẽ không nói hết mọi thứ ra một lần.
Dù sao, không lâu sau, tất cả mọi người trong căn cứ cũng sẽ hiểu được tác dụng của ma chủng, chỉ cần đến căn cứ, nhóm người Phùng Thiến Thiến từ từ rồi cũng biết cách dùng ma chủng.
Ma chủng cấp 1 sẽ sớm không còn tác dụng đối với Sở Thiên Tầm.
Đến lúc chia tay, nếu trong tay cô có nhiều thì cô có thể cân nhắc chia cho Phùng Thiến Thiến và Giang Tiểu Kiệt để hai đứa nhỏ nâng cao dị năng.
Sở Thiên Tầm đeo ba lô của mình lên, cô vẫn có chút lo lắng đối với căn phòng bị bịt kín kia, đặc biệt là thi thể còn sống đó, rốt cuộc đó là thứ gì, cô muốn đi kiểm tra lại.
“Tôi sẽ vào trong đó một lần nửa, để xem có đồ gì ăn không.”
“Chị Thiên Tầm vẫn phải đi sao? Nếu lại thêm hai con quái vật như này thì làm sao bây giờ?” Phùng Thiến Thiến lo lắng giữ chặt Sở Thiên Tầm.
“Vừa rồi làm ra tiếng động lớn như vậy, nếu còn quái vật thì nó đã sớm ra rồi, chị sẽ cẩn thận hơn.” Sở Thiên Tầm vỗ vỗ tay Phùng Thiến Thiến để cô bé yên tâm.
Sau đó cô liếc nhìn Giang Tiểu Kiệt, gọi tên thằng bé: “Tiểu Kiệt, có muốn đi vào với chị không?”
Giang Tiểu Kiệt lập tức đặt lát khoai lang đang gặm xuống, vui vẻ đứng dậy, đuổi theo Sở Thiên Tầm rời đi.
Cậu cảm thấy bản thân mình có thể được Sở Thiên Tầm gọi tên, chính là được Sở Thiên Tầm công nhận, trong lòng cực kì vui vẻ.
Hai người cầm đèn pin, cẩn thận bước vào nhà kho tối om, tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người vang vọng trong nhà kho đen như mực.
Không còn tiếng động khác, cũng không nhìn thấy ma vật nào khác.
Sở Thiên Tầm đi vào căn phòng lúc trước, chắn trước mặt Giang Tiểu Kiệt, đầu tiên là cô cẩn thận đưa đèn pin vào chiếu một vòng.
Trong phòng không có ai, chỉ có một thân thể bị trói vào cái kệ ở chính giữa.
Ngay khi ánh sáng đèn pin vừa chiếu vào, cỗ thi thể đó khẽ cử động.
Thực sự còn sống, mặc dù nhìn hắn có lẽ cũng không còn sống được bao lâu.
Sở Thiên Tầm chậm rãi bước vào, dùng đèn pin soi rõ cỗ thân thể thê thảm kia, xác định đó là loài người thuần túy, không phải ma vật.
Thậm chí khi ánh sáng chiếu đến, người đó còn có thể nheo mắt, quay đầu đi.
Xem ra vết thương của hắn nhẹ hơn một chút so với Sở Thiên Tầm tưởng tượng lúc trưa.
Giang Tiểu Kiệt bắt đầu tìm kiếm mọi thứ trong nhà kho này.
Sở Thiên Tầm cạy mở xích sắt, đỡ người đang bị trói trên kệ hàng xuống.
Cô để người đó nằm trên mặt đất.
“Tiểu Kiệt, để chị vào trong tìm lại lần nửa.” Sở Thiên Tầm dặn dò Giang Tiểu Kiệt.
Cô xoay người chuẩn bị vào sâu bên trong, bỗng nhiên một bàn tay từ dưới đất vươn lên nắm lấy ống quần cô.
Sở Thiên Tầm quay đầu lại.
Trong bóng tối, cái người toàn thân bê bết máu nằm trên mặt đất đang duỗi bàn tay tái nhợt nắm chặt ống quần Sở Thiên Tầm.
“Anh mau bỏ tay ra đi, đợi chúng tôi vào trong tìm ít đồ, lát nửa khi ra ngoài chúng tôi sẽ dẫn anh cùng ra.” Sở Thiên Tầm lừa hắn.
Trong mắt cô, người này về cơ bản chính là người chết, Sở Thiên Tầm cảm thấy hắn không có khả năng sống được nửa.
Xuất phát từ lòng nhân đạo nên lúc ra ngoài cô sẽ đem hắn ra, nhưng cũng không có ý định làm thêm chuyện dư thừa, có lẽ lúc cô tìm hết nhà kho xong, đến lúc quay lại chuẩn bị ra ngoài thì người này đã ngừng thờ rồi.
Nhưng những ngón tay tái nhợt này vẫn nắm chặt ống quần của cô, cố chấp không chịu buông ra, thâm chí còn có chút run rẩy.
Làm người khác không nỡ đá hắn ra.
Sở Thiên tầm thở dài, cô cảm thấy mình lại rước lấy phiền phức nửa rồi.
“Chị Thiên Tầm, em tìm thấy một thùng bánh bích quy. Ngoài ra còn có một ít đồ dùng hằng ngày, hình như trong căn phòng đã từng có người trốn một thời gian.” Giang Tiểu Kiệt hưng phấn khiêng một thùng giấy lớn đi đến, trên tay cậu nhóc còn treo hai cái ba lô, sau khi thành thánh đồ thì sức lực của cậu trong lúc vô hình đã tăng lên, sức nặng bình thường không chống đỡ nổi bây giờ với cậu mà nói cũng không quá khó khăn.
Sở Thiên Tầm mượn ánh sáng từ đèn pin kiểm tra cái rương kia.
“Được, như vậy là đủ rồi. Đem những thứ này mang ra ngoài hết đi.”
“Người này… làm sao bây giờ?”
Sở Thiên Tầm kéo kéo ống quần, không thể kéo ra được.
Vì vậy, cuối cùng cô đành ngồi xổm xuống, đặt người đàn ông kia lên vai.
Bỏ đi, có lẽ người này chỉ là không muốn chết trong căn phòng này, không muốn bị bỏ lại một mình ở nơi tối tăm này chờ chết, Sở Thiên Tầm nghĩ.
Vậy thì cô sẽ tiện tay đưa anh ta ra ngoài, để anh ta yên tâm mà chết.
Hắn bị nhốt trong này, đây không phải chuyện mà quái vật có thể làm được, có lẽ là chuyện tốt do loài người làm.
Cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Trong thời tận thế, không ít những kẻ vô sỉ vì để bản thân trốn thoát mà không ngại đẩy đồng đội của mình cho quái vật.
Chỉ là đem một người trói lên kệ, nhốt hắn cùng ma vật trong một không gian kín, trơ mắt nhìn ma vật nuốt chửng cơ thể mình trong nổi sợ hãi vô bờ bến, làm vậy cũng quá độc ác rồi.
Người đàn ông này hơi gầy, nhưng cơ thể lại rất cao.
Sở Thiên Tầm chỉ có thể vác cả người hắn lên vai.
Một cánh tay của hắn rơi khỏi vai Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm có thể thấy rõ trên cánh tay đó có một mảng lớn máu thịt lẫn lộn, còn lộ cả xương trắng bên trong.
Sở Thiên Tầm khiêng một người đàn ông trưởng thành trên lưng nhưng không thấy khó khăn gì, cô còn cầm một cái ba lô từ tay Giang Tiểu Kiệt.
Hai người cùng mang vật tư ra khỏi nhà kho.
Đám người Cao Hiểu Đan, Cao Yến vội càng xông tới, hỗ trợ lấy vật tư.
“Người này làm sao vậy?”
“Anh ta bị thương thật nặng.”
“Cái này… anh ta còn sống không?”
Lúc thả người trên vai xuống bãi cỏ bên ngoài, Sở Thiên Tầm đột nhiên phát hiện vết thương trên cánh tay người kia dường như đã khép lại rất nhiều so với lúc nãy.
Trước lúc ra đây chỗ đó rõ ràng còn lộ cả xương trắng, nhưng bây giờ đã bị máu thịt bao phủ.
Mặc dù miệng vết thương vẫn nặng như cũ, nhưng tốc độ hồi phục rõ ràng nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Sở Thiên Tầm nhíu mày.
Editor: Quy Lãng Bên ngoài nhà kho, sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, cô còn có thể nhìn rõ hình dáng của người đàn ông này.
Mặc dù cả người hắn bị gãy nát chỉ toàn là máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một người đàn ông cực kì trẻ tuổi.
Vóc người của hắn hơi gầy, tay chân thon dài thẳng tắp, đầu tóc rối hơi xoăn, trên mặt dính đầy máu đen nên không thấy rõ tướng mạo.
Vết thương của hắn xem ra rất nặng, nhưng Sở Thiên Tầm có thể cảm giác được những vết thương kia đang nhanh chóng hồi phục.
Thời kì sau tận thế, một số người có khả năng chữa trị, khi họ sử dụng khả năng của mình họ có thể chữa lành những vết thương dữ tợn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Mặc dù người đàn ông này chưa đặt tới trình độ đó, nhưng cũng coi như rất đáng kinh ngạc rồi.
Ít nhất, vào buổi trưa, lúc Sở Thiên Tầm vào nhà kho lần đầu tiên, ở ngoài cửa lén nhìn vào thì cơ thể người này tuyệt đối không phải là dáng vẻ hiện tại, nếu không Sở Thiên Tầm cũng không coi hắn là một cỗ thi thể.
Người này chắc là một thánh đồ có dị năng.
Nhưng hiện tại vẫn là thời kỳ đầu tận thế, cho dù hắn tăng cấp nhanh, cũng không thể có năng lực chữa trị mạnh như vậy.
Người bất tử?
Trong đầu Sở Thiên Tầm bỗng dưng nhảy ra từ này.
Thánh đồ có khả năng bất tử rất hiếm thấy, bọn họ được gọi là Người bất tử.
Những người này có năng lực tự phục hồi cực kỳ mạnh mẽ, nghe nói cho dù có bị chặt đửt tứ chi, thì họ vẫn có thể tái sinh.
Khi khả năng sống bị chặt đứt thì sau một thời gian nhất định cũng có thể sống lại.
Nhưng bọn họ bình thường cũng không có lực công kích, cũng không thể giúp đỡ người khác như Người chữa trị.
Cho nên ngoại trừ khả năng bảo vệ tính mạng thì đây là một dị năng cực kỳ vô dụng.
Hơn nửa, cái gọi là Người bất tử cũng không phải thật sự bất tử, nếu vết thương đặc biệt nghiêm trọng thì bọn họ vẫn sẽ chết.
Đến thời kỳ sau tận thế, những thánh đồ rất hiếm này cũng không còn xuất hiện nửa.
Ngoại trừ một người.
Quỷ nhân Diệp Bùi Thiên khiến mọi người vừa nghe tên đã khϊếp sợ là kẻ biếи ŧɦái cùng sở hữu hai dị năng là bất tử và điều khiển cát.
Có tin đồn là Diệp Bùi Thiên dù bị người cắt đầu, cơ thể bị chặt thành tám khúc, chia ra ném đến chân trời góc biển thì cuối cùng hắn vẫn có thể hồi sinh.
Cho nên mặc dù có nhiều kẻ thù cũng không ai có thể gϊếŧ chết hắn.
Sở Thiên Tầm nhớ đến gương mặt của quỷ nhân Diệp Bùi Thiên kia, không khỏi rùng mình.
Đám người Cam Hiểu Đan đang phân loại các vật tư được mang ra khỏi nhà kho.
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy ngoài thùng bánh bích quy còn nguyên vẹn, trong hai ba lô kia còn có hai cái chăn, bốn năm bộ quần áo, nửa bịch muối ăn, cùng với nước ấm và các đồ vật linh tinh khác.
Editor: Quy LãngMọi người đều vui vẻ, có những thứ này, trong thời gian ngắn thì vấn đề sinh tồn sẽ không quá khó khăn nửa.
Mọi người chia nhau đồ đạc, chuẩn bị lái xe rời khỏi đây.
Trước khi rời đi, Sở Thiên Tầm quay đầu nhìn lại người đàn ông mà cô đặt trên cỏ.
Người đó không thể động đậy, chỉ có ánh mắt vẫn luôn cố gắng mở to, luôn đem ánh mặt đặt lên người cô.
Sở Thiên Tầm có chút do dự, cuối cùng vẫn đem cái người bất tử mà cô đã định mang ra khỏi nhà kho sẽ mặc kệ lên xe.
Khi cô vác người lên vai, cô nghe thấy một âm thanh trầm khàn phát ra từ cái đầu đang gục xuống.
Hình như là một câu cảm ơn.