Chương 11. Con đường phồn hoa ngày xưa đã mất đi ánh đèn rực rỡ vốn có, trông có vẻ âm trầm, u ám.
Những tòa nhà hai bên đường đứng lặng im.
Những cửa sổ đen ngòm như những cái miệng đang há to của quái vật, mảnh thủy tinh vỡ, lung lay treo trên khung cửa.
Trong tiếng bước chân nặng nề ngẫu nhiên lại rớt xuống một mảnh nhỏ, đánh lên mặt đường chất đống thi thể.
Đám đông phía sau hoảng loạn sơ tán theo sự chỉ dẫn của binh sĩ.
Mà đội viên chiến đội đặc biệt lại đi ngược dòng người, không chút do dự mà tiến lên nghênh đón con quái vật khủng bố.
Dưới sự chỉ huy của Ngô Hạo, các đội viên nhanh chóng nấp vào các tòa nhà và ngõ nhỏ hai bên đường.
ở lối vào một con hẻm tối, Ngô Hạo giơ súng nhắm vào ma vật đang chậm rãi tiến lên.
“Da quái vật rất cứng rắn, đạn dược không tạo ra quá nhiều thương tổn với nó. Nó lại có sức mạnh to lớn, một nắm đấm có thể đánh nát mặt ngoài kiến trúc bê tông. Theo kinh nghiệm trước đó tổng kết ra, vị trí bụng của nó, đặc biệt là rốn, có thể là điểm yếu duy nhất của nó. Đặc biệt phải chú ý là, đừng vì nó di chuyển chậm chạp mà chủ quan, sau khi điểm yếu của nó bị đánh trúng, trong nháy mắt nó sẽ bộc phát ra tốc độ cực nhanh, uy lực cực kì lớn.”
Hắn giải thích đặc điểm của quái vật cho Sở Thiên Tầm nghe.
Trong chiến đội đặc chủng của bọn họ, lòng ngưỡng mộ cái mạnh rất nặng, chỉ cần thực lực cường đại, cho dù là thiếu niên hay phụ nữ, đều sẽ nhanh chóng được các đội viên công nhận và nhận được sự tôn trọng xứng đáng.
Mặc dù Sở Thiên Tầm vừa mới thể hiện tố chất chiến đấu mạnh mẽ, cũng chủ động ở lại hỗ trợ.
Nhưng dù sao cô cũng không phải quân nhân chính quy, Ngô Hạo mang cô theo bên cạnh cũng để thuận tiện chiếu cố.
Trong lòng Sở Thiên Tầm cũng cảm thấy kính nể, cô đã trải qua tận thế nên mới biết những đặc điểm này của quái vật, nhưng vị đội trưởng chiến đội đặc chủng này chỉ mới tiếp xúc với một con Độn hành giả, lại có thể tổng kết ra tám chính phần mười những điểm yếu của quái vật, đúng là một người quân nhân nhạy bén.
Trong bóng tối, mười mấy họng súng nín thở tập trung nhắm vào con quái vật to lớn mà cồng kềnh kia.
Dưới ánh trăng, ma vật da thịt trắng bệch lắc lắc từng thớ thịt trên người tiến về phía trước, trong miệng phát ra những từ đơn kéo dài âm cuối: “Đói, đói…”
Âm thanh trầm thấp quanh quẩn trong đêm tối trên con phố không người, khiến người ta hoài nghi tất cả những thứ này phải chăng chỉ là một giấc mơ không có thực.
Từng tiếng bước chân đùng đùng của nó chấn động mặt đất, đánh vào lòng các chiến sĩ.
Ngô Hạo vươn tay ra khỏi con hẻm, làm động tác ba, hai, một.
Lúc ngón tay khép lại thành một và rút xuống từ không trung.
Hơn mười đường đạn khác nhau hiện lên trong màn đêm, cùng nhau bắn về phần bụng ma vật.
Con ma vật to lớn ngẩng đầu phát ra tiếng gào thét thống khổ.
Nó đột nhiên ngồi xổm xuống, bộc phát tốc độ hoàn toàn không phù hợp với kích thước khổng lồ của nó, tung lên một trận cát bụi đầy đường rồi lao thẳng về phía Sở Thiên Tầm và Ngô Hạo.
Trong nháy mắt khi nó ngồi xổm xuống, Sở Thiên tầm đã hét lớn: “Lùi lại!”, cô nhanh chóng cất súng rồi lùi lại.
Động tác của Ngô Hạo chậm nửa bước so với cô, nhưng tốc độ di chuyển của hắn nhanh hơn Sở Thiên Tầm rất nhiều, hai người cùng nhau lui vào sâu trong con hẻm, đầu ngõ phát ra một tiếng ầm thật lớn, vô số cốt thép xi măng cùng với bụi đất trộn lẫn với nhau rơi xuống đất, ngay vị trí bọn họ vừa đứng.
Một thân thể khổng lồ đầy thịt chặn ở đầu hẻm, nhưng không vào được.
Ma vật gầm lên một tiếng trầm đυ.c, liên tiếp đánh sập các tòa nhà ở lối vào tạo thành một cái động lớn, ý đồ đưa cái thân toàn thịt mỡ đó của nó chen vào con hẻm nhỏ.
Trên mái một tòa nhà ba tầng đối diện vang lên tiếng súng, thành viên đội đặc chiến đã nổ súng để chuyển hướng tầm nhìn của ma vật.
Phần lưng ma vật trúng vô số vết đạn, nhưng nó lại không có cảm giác gì, chỉ sững người trong giây lát, phát ra âm thanh trầm thấp như con người.
Trong mưa đạn, nó chậm rãi xoay người.
Đột nhiên tăng tốc lần nửa, dùng thân thể cồng kềnh của nó đυ.ng vào tòa nhà đối diện.
Nhoáng một cái cả tòa nhà đều lung lay sắp đổ.
Hai chiến sĩ trên nóc nhà vì cú chấn động mà văng ra ngoài, một người rơi xuống đường, nôn một ngụm máu, trọng thương không dậy nổi.
Người còn lại kịp thời bắt được cây sắt nhô ra trên nóc nhà, miễn cưỡng treo thân thể mình lại, nên không rớt xuống lầu.
Độn hành giả nâng bàn tay mập mạp khổng lồ của nó lên, bang một tiếng, đập vào cơ thể bằng xương bằng thịt đang treo trên tường kia.
Bên ngoài bức tường trắng xám nhợt nhạt của tòa nhà, một mạng sống trẻ được vẽ lên đầy thảm thiết.
<<>> Ngô Hạo hét lên: “Cmn!” Hắn bưng súng xông ra ngoài.
“Tôi dẫn nó rời đi, anh cứu người.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên cạnh, cô gái trẻ lướt qua hắn, tránh thoát những tảng đá đang rơi xuống, dẫn đầu phóng ra đường lớn.