Chương 5 : Mắt mèo (1)

Trên bìa cuốn sổ có mấy nét chữ rất đẹp, cho thấy cuốn nhật ký màu đỏ này thuộc về một nữ sinh viên tên là Hà Thu Nhã, Trần Lâm nhanh chóng xem lướt qua. Nửa đầu cuốn sổ đều kể về mấy việc lặt vặt, điều duy nhất đáng chú ý chính là, cô gái tên Hà Thu Nhã này hình như đang rơi vào một mối tình cuồng nhiệt.

Người đàn ông kết giao với Hà Thu Nhã được viết trong nhật ký, tên gọi là Khương Nam, hình như cũng là một anh trai chạm tay vào là bỏng, kiểu nhân vật bên ngoài đẹp trai bên trong lại lắm tiền, nhìn ra được, Hà Thu Nhã đã đặt rất nhiều hy vọng vào đoạn tình yêu này. Giữa những hàng chữ toát ra ảo tưởng của một cô gái trẻ ngây thơ hồn nhiên.

Chìm trong một đống lời đường mật của gã đàn ông, Hà Thu Nhã nhanh chóng dọn từ ký túc xá sinh viên đến chung cư này, bắt đầu cuộc sống chung của hai người.

Theo thời gian trôi qua, phần sau của cuốn nhật ký, phong cách đã dần dần trở nên u ám. Tuy Hà Thu Nhã là một cô sinh viên không hiểu việc đời, nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ, cuối cùng vẫn phát hiện ra sự thật là đối phương đang bắt cá hai tay.

Chẳng qua, đối tượng mà người đàn ông bắt cá hai tay lại là một người phụ nữ cực kỳ có tiền có thế. Bên này là cô nữ sinh cả đầu toàn là những ảo tưởng ngây thơ, bên kia lại là tấm ván có thể thúc đẩy, trợ giúp mình trong sự nghiệp, cán cân tình yêu, rất tự nhiên sẽ nghiêng về phía tiền tài cùng quyền thế. Hơn nữa, quan hệ của bọn họ đã thật sự tới mức bàn chuyện cưới hỏi.

Đối với người đàn ông đã dấu diếm sự thật, Hà Thu Nhã tràn ngập đau khổ và oán hận, Cho dù cô đã đau khổ cầu xin, nhưng trước cơ hội thăng chức nhanh như diều gặp gió, người đàn ông gần như không có một chút nể nang tình cũ, dứt khoát đưa ra đề nghị chia tay.

Hà Thu Nhã cảm thấy mình bị lừa gạt, điên cuồng thổ lộ nỗi oán hận và phẫn nộ của mình vào cuốn nhật ký, trang cuối cùng đã viết như vậy:

[ Khương Nam, anh chính là một tên lừa đảo! Tôi đã chịu đủ sự lừa gạt và đùa bỡn của anh, nếu anh đã muốn vứt bỏ tôi, vậy thì tôi dứt khoát sẽ khiến anh trắng tay, thân bại danh liệt!

Tôi sẽ đem tất cả mọi chuyện của anh, kể cả mối quan hệ của chúng ra, công khai hết ra ngoài!

Chẳng qua, tôi vẫn tình nguyện cho anh thêm một cơ hội, nếu anh còn muốn cứu vãn mọi chuyện, vậy thì tối nay, phải tới gặp tôi. ]

Sau trang này, sổ nhật ký đã trống rỗng, cô nàng Hà Thu Nhã này, không còn để lại bất kỳ một câu một chữ nào.

Khép sổ nhật ký lại, Trần Lâm không khỏi có tí thổn thức.

Gã Khương Nam này, không thể nghi ngờ gì, từ đầu đến cuối đều là một thằng cha cặn bã, nhưng cho đến tận trang nhật ký cuối cùng, nữ sinh tên tên Hà Thu Nhã vẫn không thể tự thoát ra được, đã thống hận người đàn ông lừa gạt mình, lại gửi gắm hy vọng đối phương trở lại bên cạnh.

Thậm chí, không tiếc dùng đến cả cách đe doạ.

Nhưng mà, tại sao nhật ký lại bị gián đoạn ở đây?

Có lẽ cô đã nhận ra người đàn ông đã thật sự phản bội mình, nản lòng thoái chí, từ bỏ việc ghi chép lại đoạn tình cảm lưu luyến này trong những trang nhật ký, quyết định một lần nữa bắt đầu cuộc sống.

Lời giải thích này rõ ràng không thể khiến người ta tin phục được, nếu so sánh, thật ra Trần Lâm có khuynh hướng tin là có lý do khác hơn.

Có thể là do đã bị đe doạ hay không? Gã đàn ông kia không có cách nào thoát khỏi sự đeo bám dây dưa của cô, nên đã áp dụng thủ đoạn cực đoan nhất, trong lần gặp mặt cuối đã gϊếŧ chết Hà Thu Nhã, sau đó vứt xác không để lại dấu vết?

Nói như vậy, đã có sự liền mạch với phần mở đầu của câu chuyện, hành khách trong đêm mưa, vali hành lý, mục đích khi đến chỗ hoang vắng…

Nói như vậy, nữ quỷ đang lảng vảng bên ngoài, chính là nữ sinh Hà Thu Nhã bị gϊếŧ hại, oan hồn lấy mạng gì đó, hoàn toàn là chuyện có thể nói thông được.

Ngay từ đầu, trong câu chuyện này, thực tế là Hà Thu Nhã đã báo thù được rồi, nhưng oán niệm điên cuồng lại không vì vậy mà biến mất.

Nói cách khác, nó đã khiến cô ta không còn tính người, không khác gì lệ quỷ chỉ biết gϊếŧ chóc!

-Con mẹ nó, sẽ khó nhằn lắm đây…

Khi trong đầu Trần Lâm hiện lên suy nghĩ này, xoẹt xoẹt, lại một tia chớp xẹt qua trước cửa sổ, cùng lúc đó, ánh sáng cũng chiếu lên một bóng dáng mơ hồ ngoài cửa sổ.

Nhìn kỹ, thế mà lại là con nữ quỷ kia. Giây phút này, dưới ánh chớp sáng rực, nó đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Trần Lâm!

Trong đầu Trần Lâm, tức khắc hiện lên một dự cảm bất tường, ngay sau đó đột nhiên phát hiện, khe hở chỗ cửa sổ, không biết thế nào lại có một lượng lớn tóc đen đang tràn vào.

-Tôi đi…Không phải đâu…