- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tân Sinh
- Chương 30
Tân Sinh
Chương 30
Lại liếc nhìn lá bài trên giường, Nhan Dịch Trạch nói: “Lá bài này chứng tỏ bạn trai của em rất lăng nhăng.”
Quan Hiểu Ninh dựa lưng vào đầu giường: “Có lẽ nó chỉ bạn trai trước kia của em rất lăng nhăng, theo em thấy thì lá bài này là chuẩn nhất.”
“Hiểu Hiểu, lá bài này rất có khả năng là một lời cảnh báo dành cho em, theo anh biết thì Vu Diên Danh không phải là một người thành thật và an phận gì, những người làm nghệ thuật như họ hiếm có ai mà không lăng nhăng và đa tình đâu, đặc biệt là rất thích lợi dụng sự sùng bái của phụ nữ dành cho họ.”
“Anh có nhất thiết phải cho là những người đàn ông bên cạnh em đều có ý đồ với em như vậy không? Em thấy thì bản thân anh có ý như vậy nên mới luôn nghĩ xấu người khác như thế!” Quan Hiểu Ninh rất không vui khi nghe thấy Nhan Dịch Trạch nói những lời khó nghe bôi nhọ danh dự của Vu Diên Danh, Vu Diên Danh luôn hết sức giúp đỡ mình.
Nhan Dịch Trạch cũng buồn bực: “Tại sao em cứ bảo vệ cho tên họ Vu đó hả, ngay cả nói anh cũng không được nói ư?”
“Đương nhiên, Vu Diên Danh đối với em……”
“Anh biết hắn ta đối với em như thế nào, chẳng qua cũng chỉ là nhiệt tình giúp đỡ em sau khi em ra tù mà thôi. Nhưng mà Hiểu Hiểu, trên đời này không có bữa ăn miễn phí đâu, tại sao hắn ta lại giúp đỡ em vô điều kiện như vậy hả, em có quan hệ thân thích với hắn ta à, nếu như không phải có ý đồ gì với em thì làm gì mà hắn ta lại tốt bụng như vậy chứ? Vả lại anh còn muốn nói, những gì mà hắn ta có thể cho em thì anh cũng có thể, tại sao em cứ khăng khăng không chịu nhận sự giúp đỡ của anh chứ?”
Quan Hiểu Ninh cảm thấy mình bị Nhan Dịch Trạch làm cho tức chết được, cô mặc kệ cái tay đang đau mà ngồi bật dạy lớn tiếng nói: “Sự giúp đỡ của anh thì là không có ý đồ ư? Cho dù anh có tin hay không thì Vu Diên Danh chính trực hơn anh nhiều đấy, anh dám nói anh giúp tôi không phải là vì muốn dụ tôi lên giường của anh ư?”
“Không sai, anh chính là muốn khiến em lên giường với anh đấy, tối nào anh cũng mơ thấy hình ảnh em nằm dưới thân anh mà rêи ɾỉ đấy, để đạt được mục đích này anh có thể bất chấp mọi thủ đoạn, bao gồm việc giúp em thực hiện ước mơ và bao gồm cả việc đả kích tất cả những người gây trở ngại cho anh!”
Nhan Dịch Trạch thẳng thắn như vậy khiến Quan Hiểu Ninh ngẩng ra một lúc, sau đó cô mới từ từ lên tiếng: “Giữa hai chúng ta không có ai cản trở cả, giấc mộng của anh tôi cũng không thể nào phối hợp nổi, tôi muốn nghỉ ngơi, làm phiền khi anh ra ngoài thì tắt đèn(1) giùm tôi.”
Chữ “tắt đèn”(1) khiến Nhan Dịch Trạch hơi ngẩng ra, nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Nhan Dịch Trạch cô mới biết là mình đã dùng sai từ ngữ: “Ngại quá, ở trong trại giam tôi đã quen nói như vậy rồi.” ((1):”熄灯[xideng]” và “关灯[guandeng]” đều có nghĩa là tắt đèn nhưng người TQ thường nói “guandeng” hơn mà ở đây Quan Hiểu Ninh lại dùng từ “xideng”)
“Quen, lại là thói quen! Hiểu Hiểu em phải lặp đi lặp lại bao nhiêu lần để nhắc nhở anh việc em ngồi tù giùm anh đây hả? Em quen khi nghe thấy người khác hô to thì sẽ lập tức quay mặt vào tường, quen với việc leo lên leo xuống thay bóng đèn và làm những việc nặng nhọc, quen đem từ tắt đèn nói thành “tắt đèn”(1), rốt cuộc em còn bao nhiêu thói quen chưa nói ra nữa hả? Anh đã nói rất nhiều lần là anh sẽ đền bù lại cho em, anh sẽ chăm sóc cho em, để đền bù cho em về việc đã thay anh ngồi 6 năm tù ngay cả tính tình anh cũng thay đổi không dám nổi nóng ở trước mặt em nữa, hỏi em lần này đến lần khác là có oán trách anh không, có hận anh không, cầu xin sự tha thứ của em, câu trả lời của em luôn luôn là không hận và không oán nhưng bên ngoài thì em lại biểu hiện hoàn toàn khác. Rốt cuộc thì em muốn anh làm thế nào thì mới không tự trách và không tự trừng phạt mình như vậy nữa, không lặp đi lặp lại nói em sợ hãi và cô đơn biết chừng nào trong thời gian ở tù nữa!” Hành động bảo vệ Vu Diên Danh của Quan Hiểu Ninh đã chọc giận Nhan Dịch Trạch, anh không thể nào khống chế bản thân được nữa và đem sự tức giận của mình bọc phát ra hết.
Đối mặt với sự chất vấn của Nhan Dịch Trạch, Quan Hiểu Ninh đột nhiên yên tĩnh hẳn, cô từ từ ngồi dậy cười nhạt và nói: “Anh nói rất đúng, trong 6 năm nay tôi quả thật đã tập thành rất nhiều thói quen, ngoại trừ những việc mà anh vừa nói thì thật ra tôi còn có thói quen lúc đi siêu thị tôi sẽ viết ra giấy những gì cần mua trước, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để lấy được những món đồ đó, vì ở trong trại giam ai mà được phân đi siêu thị mua đồ đó là một việc rất vinh dự và thời gian cũng rất nghiêm ngặt; ngoài ra tôi còn có thói quen lúc đi ngủ cả đêm cũng sẽ không lật người, bởi vì mỗi khi lật người thì bộ đồng phục đắp trên người sẽ bị rơi xuống đất, cảnh ngục sẽ lập tức kêu lên bảo tôi thay đổi tư thế ngủ. À đúng rồi, vết thương trên tay tôi cũng không là gì lớn lao đâu, lúc vừa mới vào trại giam suốt ngày tôi đều bị đánh bị mắng và bị bắt làm những công việc bẩn nhất mệt nhất, đi dọn dẹp bồn cầu mà ngay cả bao tay cũng không có, bị xếp nằm bên cạnh người mà mấy tháng trời cũng chưa tắm rửa, nếu tôi phản kích thì sẽ bị giam vào trong phòng giam nhỏ. Anh có biết phòng giam nhỏ không, đó là một chỗ giam cầm nhỏ đến nổi muốn xoay người cũng không được, ở trong đó hoặc là anh đứng hoặc là anh cuộn người lại mà ngồi, ở đó hơn 24 giờ thì anh sẽ cảm thấy thà chết đi còn hơn. Về sau mọi người biết được lý do tôi vì sao vào tù cảm thấy tôi có nghĩa khí mới từ từ không ức hϊếp tôi nữa, bây giờ anh cảm thấy anh luôn phải nhường nhịn tôi là ủy khuất cho anh? Anh cảm thấy anh luôn cầu xin sự tha thứ của tôi ư? Xin lỗi, tôi không hề cảm nhận được điều đó. Vả lại Nhan Dịch Trạch anh nên làm cho rõ kể từ ngày tôi ra tù tôi chưa hề chủ động tìm anh lần nào, luôn là anh tự xuất hiện trước mặt tôi lúc thì đóng vai chúa cứu thế, lúc thì đóng vai tình thánh, khả năng khống chế bản thân của tôi không được tốt cho lắm có lúc đã thuận theo ý của anh, nhưng trong 6 năm nay những gì mà tôi đã chịu những cái khổ mà tôi đã nếm trải tôi không thể nào quên được. Khoảng thời gian 6 năm này cho dù là anh đến thăm tôi một lần hay biểu hiện một chút thương tiếc nào đó, thì hôm nay có thể tôi còn vui vẻ mà ngủ với anh! Nhưng mà anh không có, tôi có nói là tôi sẽ không hận không oán, nhưng tiền đề để làm được điều đó là chúng ta đừng gặp nhau nữa và cũng không nên có bất cứ liên hệ gì nữa, như vậy tôi vì để bản thân không phải sống trong đau khổ nữa thì tôi sẽ chôn sâu tận đáy lòng tất cả những oán hận trong 6 năm nay, bây giờ chắc anh đã biết được làm sao tôi mới có thể không tự trách tự trựng phạt mình rồi chứ?”
Nhan Dịch Trạch nhìn vẻ mặt của Quan Hiểu Ninh quá sức bình tĩnh như đang nói về chuyện của người khác vậy, anh thật muốn khiến bản thân mình thờ ơ với cô như đối với những người khác, vì từ trước đến giờ anh làm mọi chuyện đều là nghĩ cho bản thân mình trước, từ nhỏ đến lớn quy luật sinh tồn của anh chính là để đạt được mục đích của mình anh có thể hy sinh tất cả. Nhưng mà bây giờ mỗi khi mà nghĩ đến cảnh tượng Quan Hiểu Ninh bị người ta đánh đập và bị nhốt trong phòng giam nhỏ ở trại giam thì tim anh lại nhói đau từng cơn, anh im lặng ngồi trên giường cho đến khi cảm giác nhói đau ở tim dần dịu xuống thì anh mới khó khăn mà lên tiếng: “Anh, không biết em đã phải chịu khổ nhiều như vậy.”
“Đương nhiên là anh không biết rồi, vì anh không hề muốn biết, anh chỉ nhìn thấy dung mạo của tôi không có trở nên tang thương xấu xí nên anh nghĩ là ngồi tù thoải mái như là đi du lịch nghỉ dưỡng vậy, chẳng qua cũng chỉ là không thể tự do ra vào mà thôi. Tôi thật sự mệt lắm rồi, anh đi ra đi.” Quan Hiểu Ninh vừa nói vừa xoay người nằm xuống không để ý đến Nhan Dịch Trạch nữa.
Nhan Dịch Trạch đứng yên ở đó nhìn bóng lưng của cô một hồi lâu, sau đó lê những bước nặng nhọc rời khỏi.
Anh vốn định nhân cơ hội chăm sóc cho cô lần này từ từ đem chuyện của Tiêu Tuyết nói với cô, nhưng bây giờ xem ra không thể nói được rồi, đành đợi sau này mối quan hệ của hai người ổn định hơn rồi hẳn nói.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Quan Hiểu Ninh lại lần nữa ngồi dậy, cơn đau từ vết thương truyền đến cộng thêm việc vừa rồi tranh chấp với Nhan Dịch Trạch cô làm sao mà có thể ngủ được.
Nhìn túi hành lý trên mặt đất, cô than nhẹ một tiếng rồi xuống giường chuẩn bị sắp xếp lại quần áo, cầm lấy quần áo mở chiếc tủ năm tầng bên cạnh giường ra, quả nhiên bên trong đều trống xem ra căn phòng này thật sự không có ai ở.
Khi cô mở ngăn thứ hai của chiếc tủ ra thì nhìn thấy một vật khiến mắt cô nóng lên, cầm đôi găng tay bằng len đã bạc màu lên nước mắt của cô không kìm nén được nữa cứ thế mà rơi xuống.
Đôi găng tay này là hôm xảy ra chuyện cô đã tặng cho Nhan Dịch Trạch, còn nhớ khi ấy Nhan Dịch Trạch còn chê màu của đôi găng tay quá nổi, không ngờ anh ấy lại có thể giữ nó đến giờ.
Cầm lấy đôi găng tay, vừa rồi cô mới hạ quyết tâm vạch rõ ranh giới với Nhan Dịch Trạch mà giờ lòng cô lại bắt đầu dao động, Nhan Dịch Trạch là một người lòng dạ sắt đá và vô tình biết bao thế mà lại cất giữ một đôi găng tay cũ kĩ lâu như vậy, điều này khiến cho đáy lòng Quan Hiểu Ninh không thể nào áp chế nổi mà bùng lên một hy vọng nhỏ nhoi.
Sáng sớm hôm sau, cả đêm qua Quan Hiểu Ninh không được nghỉ ngơi tốt, vì đói bụng mà cô đi vào phòng bếp kiếm đồ ăn, không ngờ lại nhìn thấy Nhan Dịch Trạch đang bận rộn dọn thức ăn lên bàn.
“Hiểu Hiểu, em dậy rồi à, có phải đêm qua ngủ không được tốt không, anh thấy mắt em có hơi sưng.” Anh vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Quan Hiểu Ninh, anh lo lắng việc của tối hôm qua ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.
Quan Hiểu Ninh cười nhẹ: “Đúng là ngủ không được ngon, sao anh dậy sớm vậy lại còn đích thân nấu đồ ăn sáng nữa?” Theo cô thấy với thân phận hiện giờ của Nhan Dịch Trạch thì trong nhà thế nào cũng sẽ phải có người làm dọn dẹp và nấu ăn.
“Thường ngày anh rất ít khi về nhà ăn cơm, trong nhà có người làm theo giờ đến dọn dẹp, tài nghệ nấu nướng của anh thế nào em cũng biết rõ rồi đấy em ăn tạm đi, chủ yếu là tấm lòng.” Nhan Dịch Trạch không ngờ Quan Hiểu Ninh còn có thể cười với anh, tâm trạng anh vì thế cũng trở nên tốt hơn.
Quan Hiểu Ninh vừa ăn cơm vừa suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng quyết định không nói chuyện đôi găng tay ra, sau khi ăn xong thì im lặng quay về phòng.
Không bao lâu Nhan Dịch Trạch cũng đi vào, trên tay anh còn cầm theo cái laptop.
“Em dùng cái laptop này đi, anh còn bảo người đi mua rất nhiều tạp chí thời trang, lúc rảnh em có thể xem, có lẽ lát nữa sẽ đem đến.”
Quan Hiểu Ninh lấy lại tinh thần ngay như là có được bảo vật quý giá mà đón lấy chiếc máy và nói: “Cảm ơn, anh mau đi làm đi.”
“Chiếc máy này mở khóa bằng dấu vân tay, để anh thêm vân tay của em vào trước đã, anh đã xin nghỉ phép một tuần nên không cần phải đi làm.”
Quan Hiểu Ninh đang đợi laptop phân biệt dấu vân tay của mình thì nghe thấy Nhan Dịch Trạch nói vậy cô liền sốt ruột: “Anh không cần phải làm vậy đâu, một mình em ở đây cũng không sao đâu.”
Nhan Dịch Trạch cười nói: “Nếu đã nói là sẽ chăm sóc em thì đương nhiên anh không thể để em ở nhà một mình rồi, em nghỉ ngơi đi, anh làm việc ở thư phòng có gì thì gọi anh, khi nào tạp chí được đưa đến thì anh sẽ đem qua cho em.”
Quan Hiểu Ninh không tập trung mà lướt web xem những tin tức thời trang trên mạng, đối với việc Nhan Dịch Trạch ở nhà với mình cô cảm thấy rất không được tự nhiên.
Chỉ có điều khi điện thoại di động reo lên, nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình cô liền tỏ ra luống cuống, điện thoại là do Vu Diên Danh gọi đến, nhớ đến sự chán ghét mà Vu Diên Danh đối với Nhan Dịch Trạch, Quan Hiểu Ninh bất an mà bắt máy.
“Hiểu Ninh, em đi đâu vậy, anh đến tìm em mới biết chuyện em bị thương, nếu đã bị thương sao không ở yên một chỗ mà còn đi đâu nữa vậy?”
Nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của Vu Diên Danh, Quan Hiểu Ninh thật sự không muốn kiếm cớ để gạt Vu Diên Danh vì vậy cô đã nói cho anh biết mình đang ở nhà của Nhan Dịch Trạch.
Ở đầu dây bên kia Vu Diên Danh im lặng hồi lâu: “Vậy tối qua hai người……”
“Giữa em và Nhan Dịch Trạch không có xảy ra chuyện gì cả em chỉ là đến nhà anh ấy để dưỡng thương mà thôi, em biết anh không thích em và anh ấy qua lại với nhau, nhưng mà tình hình khi ấy em không thể cự tuyệt được.”
Vu Diên Danh than dài một tiếng: “Hiểu Ninh, em có thể nói cho anh biết giữa em và Nhan Dịch Trạch rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào được không?”
“Anh ấy là bạn trai cũ của em, nhưng đó đã là chuyện của rất lâu rồi, lúc đó anh ấy chỉ là một người bình thường chưa sáng lập ra tập đoàn Trung Hiểu.”
Quan Hiểu Ninh quyết định nói một phần của sự việc ra cho Vu Diên Danh nghe.
“Hiểu Ninh, em ngốc quá, em cứ thế nối lại tình xưa với anh ta đến cuối cùng người bị tổn thương cũng chỉ có em mà thôi, em có từng nghĩ mấy năm nay có lẽ anh ta đã yêu người khác rồi không?”
“Em……, em cũng biết mình không nên qua lại với anh ấy nữa, nhưng mà khi thật sự làm thì rất là khó.”
“Anh nghĩ thật ra cũng không phải vấn đề của riêng em, hôm ở bữa tiệc chiêu đãi anh đã nhìn ra Nhan Dịch Trạch là người làm việc rất không dứt khoát. Hiểu Ninh, hãy nghe lời khuyên của anh mau chóng rời khỏi Nhan Dịch Trạch, nếu em đồng ý anh có thể đến đón em ngay, ngoài ra anh tìm em còn có một việc quan trọng, anh đã liên lạc với 3 nhà thiết kế để làm người đề cử em, nói cách khác là em cũng có thể tham gia cuộc thi thiết kế thời trang lần này rồi.”
Quan Hiểu Ninh kinh ngạc kêu lên: “Có thật không, nhưng em chưa đủ tư cách để tham gia mà.”
“Quả thật là em chưa đủ kinh nghiệm và sự chuyên nghiệp, nhưng mà ban tổ chức cuộc thi cho phép nếu có ít nhất 3 nhà thiết kế đã từng đạt giải cấp quốc gia cùng đề cử thì có thể tham gia cuộc thi, một cuộc thi thiết kế thời trang có quy mô tầm cỡ như vậy rất hiếm khi tổ chức, đặc biệt là những ban giám khảo lần này đều là những thành phần có trình độ tri thức rất cao, gồm hội phó của hiệp hội thời trang thuộc khu vực Châu Á- Thái Bình Dương và chuyên gia ngành mỹ thuật nối tiếng quốc tế, ngoài ra còn có các quán quân đã từng đoạt giải vàng cuộc thi thiết kế trong nước cũng sẽ làm ban giám khảo cho cuộc thi lần này, anh không muốn em bỏ lỡ cơ hội khó có được lần này.”
“Vậy được, em sẽ quay về ngay, nhưng mà anh không cần đến đón em đâu, em sợ anh và anh ấy hai người không vừa mắt đối phương lại xảy ra xung đột nữa.” Quan Hiểu Ninh không muốn chần chừ thêm nữa, hận không thể lập tức đến gặp Vu Diên Danh, nhưng để tránh có phiền phức không nên xảy ra cô quyết định vẫn là nên nói một tiếng với Nhan Dịch Trạch trước thì hơn, vì vậy sau khi cúp điện thoại cô liền đi qua bên thư phòng.
“Sao rồi?” Nhan Dịch Trạch để tài liệu trên tay mình xuống rồi cười hỏi cô.
“Em muốn quay trở về ký túc xá.”
Nhan Dịch Trạch đứng lên đi đến trước mặt cô: “Có việc gì mà gấp vậy? Nếu vì những lời tối qua anh nói đã khiến em không vui thì cho anh xin lỗi.”
“Không phải vậy đâu, là vừa rồi Vu Diên Danh gọi điện đến nói anh ấy đã xin được cho em tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, em vội quay về đó để cùng thảo luận với anh ấy.”
“Cuộc thi thiết kế thời trang? Hình như anh cũng có nghe nói qua cuộc thi này, anh ta cũng rất quan tâm đến em nhỉ.” Nhan Dịch Trạch nghe xong lời giải thích của Quan Hiểu Ninh thì không có vẻ như không vui, điều này cũng khiến Quan Hiểu Ninh thấy nhẹ nhõm hơn.
“Nhưng mà ngày mai em cần phải đến bệnh viện để thay thuốc, đợi sau khi em thay thuốc xong anh sẽ đưa em về đó.”
Nhan Dịch Trạch thấu tình đạt lý như vậy đương nhiên Quan Hiểu Ninh sẽ không nói thêm gì nữa, cô vui mừng mà đồng ý với lời của anh rồi sau đó quay về phòng thu dọn hành lý.
Ngày hôm sau, Nhan Dịch Trạch vẫn dạy sớm nấu đồ ăn sáng rồi ăn cùng cô.
Sau khi ăn sáng xong Quan Hiểu Ninh xách túi hành lý ra phòng khách ngồi đợi Nhan Dịch Trạch.
Nhan Dịch Trạch cũng nhanh chóng đi ra, trên tay cầm theo chiếc laptop mà sáng nay Quan Hiểu Ninh trả lại cho anh.
“Cái này em đem về ký túc xá mà dùng, có máy vi tính làm việc gì cũng tiện hơn.”
Quan Hiểu Ninh xua tay: “Ở ký túc xá không có mạng, em không dùng được, vả lại lúc anh làm việc cũng cần có vi tính.”
“Anh còn máy khác, lúc em điền đơn đăng ký và lúc thiết kế nhất định cần dùng đến nó, chiếc máy này cũng không phải máy mới, không đáng giá đâu em không cần phải để ý như vậy.” Nhan Dịch Trạch vừa nói vừa để chiếc laptop vào trong túi hành lý của Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh cũng không muốn so đo với anh về việc này nữa, cùng lắm là đem về trước nếu không cần dùng đến thì đem trả lại là được.
Hôm nay Nhan Dịch Trạch không cần tài xế anh tự lái xe chở cô đến bệnh viện, lúc bác sĩ tháo băng gạc ra dùng tăm bông rửa vết thương trên tay của Quan Hiểu Ninh, anh phải cắn chặt răng mới nhịn xuống được sự kích động muốn đẩy bác sĩ ra.
Sau khi thay thuốc xong về đến trước cổng ký túc xá, Nhan Dịch Trạch nhìn theo Quan Hiểu Ninh đi vào trong rồi sau đó lái xe rời khỏi.
Quan Hiểu Ninh đứng trước cửa phòng mình đặt túi hành lý xuống, lấy chìa khóa ra để mở cửa rồi lại cúi người xách túi hành lý lên đi vào trong nhà, đợi sau khi cô đóng cửa xong và xoay người lại ngẩng đầu lên đột nhiên bị sự thay đổi của căn phòng khiến cho ngạc nhiên đến ngẩng người.
Giường, tủ và bàn sách của Đại Quế Hà tất cả đều không thấy đâu nữa, thay vào đó là con ma nơ căn và chiếc bàn dùng để cắt may quần áo, trên mặt bàn có đầy đủ dụng cụ may đồ nào là kéo, chỉ, kim, đinh ghim, thước, phấn vẽ, bàn ủi được sắp xếp ngay ngắn, bên cạnh là một chiếc tủ nhiều tầng mới toanh, bên trong chiếc tủ để đầy các loại vải.
Ngây ngốc bước đến chỗ chiếc bàn, lần lướt cầm những món đồ mà cô yêu thích lên xem, đột nhiên phát hiện trên bàn có một tờ giấy.
“Hiểu Hiểu, những thứ này là hôm qua anh nhân lúc em nghỉ ngơi đã qua đây chuẩn bị cho em, nếu còn thiếu cái gì thì gọi điện cho anh, anh sẽ bảo người lập tức đem qua cho em, anh cũng đã lắp đặt wifi cho em, mật mã ở phía bên dưới, chúc em đạt được thành tích tốt trong cuộc thi.”
Nhẹ nhàng vuốt ve cái tên Dịch Trạch với nét bút tự nhiên, tầm mắt của Quan Hiểu Ninh mờ đi.
“Bùm bùm.”
Nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, Quan Hiểu Ninh vội vàng lau mắt rồi đi ra mở cửa, khi cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì kinh ngạc mà kêu lên:
“Tiểu Tuyết!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tân Sinh
- Chương 30