Thấy con gái rối rắm về em trai trong bụng vợ mình, Hàn Vượng rất thích thú sảng khoái giảng:
“Được rồi, ba sẽ mua hết cho mọi người. Của em trai con thì để mẹ con ăn, em con sẽ ăn được. Đừng rối rắm nữa. Ăn cơm thôi.”
Ái chà, giả vờ làm trẻ con thật khó mà.
Tuệ Mai vui vẻ cười trộm, cô liếc mắt qua nhìn anh hai thấy anh hai cũng toe toét khoe ra hàm răng không cửa. Ha ha, nhìn trông ngộ ghê.
Tiêu Nguyệt nắm tay đứa con gái nhỏ vào nhà thì thấy hai đứa con đang cười vui vẻ, nhìn chồng mình khóe miệng cũng nhếch lên, trên bàn cơm đã dọn đầy đủ thì rất ngạc nhiên: “Chồng mình từ bao giờ đã biết dọn cơm giúp vợ vậy? Mặc dù trong lòng ngổn ngang khó hiểu như thế nhưng bà cũng không nói gì mà dẫn con gái nhỏ về bàn ăn cơm.”
“Chuyện gì mà 3 ba con vui vẻ vậy?”
“Nguyệt, ngồi đi.”
Cả nhà ngồi quây quần qua bữa cơm đạm bạc nhưng không khí đầm ấm, Tuệ Mai cảm giác được ba cô cũng yêu thương mẹ cô, không phải thái độ hời hợt giống với mẹ kế cô kiếp trước.
Ăn cơm xong có lẽ do mệt mỏi vì vừa ốm dậy, cũng có thể do tuổi còn nhỏ mà Tuệ Mai đã lên giường ngủ trước, lúc đang mơ màng đánh cờ với chu công thì cô nghe thấy ba cô nói với mẹ cô đêm nay sẽ đi quăng chài vì nước sông về, mẹ cô nói gì đó nhưng cô không thể tỉnh táo nghe tiếp được mà thϊếp đi.
Sáng hôm sau, Tuệ Mai nhìn thấy trong thùng để một con cá chép to, vây xung quanh cái thùng là anh hai cô và Tuệ Tâm, hai người có vẻ rất hứng thú. Cô đi vệ sinh cá nhân thì chợt phát hiện hiện giờ là thập niên 90, cả nhà cô chưa ai có bàn chải lẫn kem đánh răng, vậy làm sao để vệ sinh răng miệng đây? Không có cách nào, Tuệ Mai quay lên phòng trong mở tủ đựng bát lấy lọ muối ra, cô lấy cây gậy ngắn để kéo khăn mặt xuống rồi ra làm vệ sinh cá nhân, sau đó cô gọi Tuệ Tâm ra để vệ sinh rửa mặt cho con bé. Cô cũng lấy cốc đựng nước sau đó hòa chút muối vào cốc hướng dẫn bé con cách làm, anh hai thấy cô vệ sinh khác ngày thường thì cũng tò mò qua hỏi, cô giải thích là sợ con sâu ăn mất răng giống Mai Hương hàng xóm (Bạn này bị sún răng kaka lại là bạn học của Tuệ Mai), nghe thấy vậy Tuệ Minh cũng làm theo em gái chỉ.
Sau khi ba anh em rồng rắn làm vệ sinh xong lại quay qua xem cá. Tuệ Mai nhìn vào thùng ước lượng con cá chép này nặng khoảng một cân hai, đủ cả nhà cô ăn bữa cơm trưa, cô không nhìn thấy ba mẹ cô đâu thì đoán chắc đêm qua ba cô đi quăng chài về được nhiều cá nên mẹ cô mang ra chợ bán rồi, còn ba cô cũng ra quán bún ăn rồi về đi làm.
Tuệ Minh dẫn hai em vào nhà rồi xuống bếp lấy cái bát to ra đựng mấy củ khoai lang bê lên nhà cho các em ăn, sau khi bóc vỏ cậu chia cho mỗi đứa em một củ cầm ăn, cậu nhóc sáu tuổi này đã có phong phạm của anh cả từ khi rất nhỏ rồi. Tuệ Mai đang ăn củ khoai thì nghe Tuệ Minh hỏi:
“Tuệ Mai, hôm nay em có đi mẫu giáo không? Lát nữa anh đưa đi.”
“Anh hai, em muốn đi học, tối về anh dạy em viết chữ nhé?”
“Ừ, ăn nhanh lên, lát anh đưa hai chị em đi.”
Bữa sáng ở nông thôn chỉ đơn giản là củ khoai, bát cháo trắng hay là bát cơm nguội thôi, vì tối qua cả nhà đã ăn hết cơm mà sáng nấu cháo hơi lâu, mẹ cô sợ mấy anh em ở nhà múc cháo ăn không bê được sợ bỏng nên chỉ luộc mấy củ khoai cho các con. Sau đó bà tất tả mang cá ra chợ bán không sợ cá bị ươn, để nhà thì ăn không hết, chỉ để lại con cá chép to bồi bổ cả nhà, dù sao bọn trẻ cũng đang tuổi ăn tuổi lớn.
Khi ba anh em ăn xong thì cũng sắp đến giờ đi học, vì còn nhỏ nên cả ba chỉ cho gà ăn còn lợn thì lực bất tòng tâm không cho ăn được, với phong phạm huynh trưởng, anh hai cô rót nước đun sôi để nguội trên bàn cho hai em gái uống rồi dắt hai em ra múc nước ao rửa tay cho chúng. Xong xuôi đâu đấy, anh hai cô vai khoác túi vải lên rồi hai tay dắt hai đứa em đi học.
Tuy anh hai cô mới sáu tuổi nhưng nhiệm vụ đưa đón em hàng ngày đều do anh đảm nhiệm, thường thì mẹ cô buổi sáng rất bận khi vừa làm đồ ăn sáng, vừa chăm sóc ba đứa trẻ nhỏ, vừa cho lợn gà ăn xong lại nhanh chóng đi hợp tác xã làm việc, nếu hôm nào ba cô đi đánh cá thì mẹ cô còn phải vội vã đem cá ra chợ bán. Nói chung, mẹ cô là thần công việc, không lúc nào thấy bà nguôi chân nguôi tay, đảm đang có tiếng ở làng trên xóm dưới..
Tuệ Minh đưa Tuệ Tâm vào nhà trẻ trước rồi dắt Tuệ Mai đi sang nhà mẫu giáo.
“Con chào dì ba, con cho Tuệ Mai đi học.”
“Con chào dì ba.”