Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

(Tần Phương) Ánh Mặt Trời Sau Cơn Mưa

» Tác Giả: Phi Phi Tiểu Trư Hiệp
» Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor:Triêu Nhan
Thể loại: (Tần Húc Phi x Phương Khinh Trần, nhẹ nhàng, ấm áp, cuộc sống của Tiểu Tần và Phương hồ ly sau khi kết thúc chính văn, viên mãn, HE)

Tất cả những truyện đồng nhân Tần Phương mà mình từng đọc qua thì mình cảm thấy thích thú và ấn tượng nhất là hình tượng Tần Húc Phi và Phương Khinh Tần của Phi Phi nhất.
Với một Tiểu Tần được miêu tả rất lưu manh cùng với một hồ ly rất nữ vương thụ *đổ mồ hôi*. Thật ra lúc đọc nguyên tác phần Phong Vân mình vẫn cảm thấy Tiểu Tần cũng không hẳn là trung hậu thành thật… Bằng chứng là anh đã ba lần bốn lượt lợi dụng lúc hồ ly gặp khó khăn mà ăn đậu hũ của người ta… lúc hồ ly thôi miên Sở Nhược Hồng bị phản phệ này, lúc hồ ly bị bệnh mà không chịu chữa bệnh này, lúc Tiểu Tần định cởϊ qυầи người ta xem có đuôi hay không này… đọc mấy đoạn đó trái tim fangirl của mình không ngừng gào lên: Lưu manh! Tần Tam tuyệt đối là lưu manh! Tần Phương tuyệt đối là đam mỹ! A a a… *gào thét*Về vấn đề hình tượng Khinh Trần trong fic này, có một số góp ý nói rằng Phương hồ ly không được cường như trong nguyên tác, Phi Phi có nói đó là vì đối phương là Tần Tam… hồ ly âm độc thủ đoạn thì cũng chỉ để đối phó với người ngoài, đối với những người mà hồ ly yêu quý thì cho dù có đầy bụng thủ đoạn hồ ly cũng không xuất ra được, chỉ có thể nhường nhịn hết lần này đến lần khác, để cho đối phương không ngừng đòi hỏi lại đòi hỏi… Lại nói, trong kiếp thứ hai hồ ly từng vì Khánh Nhị mà đứng ở hậu cung chấp nhận làm một nam phi bình thường, không quyền lực, không tiếng tăm, còn phải chịu sự tranh giành tình cảm của một đống nam phi, nên bản thân mình cho rằng hồ ly tuy rằng tử sĩ diện nhưng bị áp cũng không phải là cái gì đó tuyệt đối không chấp nhận được, chỉ cần đó là một người thật lòng yêu thương hồ ly, hồ ly nhất định cũng sẽ dốc hết sinh mệnh để yêu thương lại.

Đọc Tiểu Lâu, tuy rằng mình cũng rất thích một Kính Tiết tiêu sái phóng khoáng, rất thích một Dung Khiêm quân tử nho nhã, nhưng nhân vật để lại cho mình nhiều tiếc nuối nhất chính là Phương hồ ly, Phương hồ ly giống như một đứa trẻ cố chấp cứ mãi đi tìm “tình yêu hoàn mỹ”, dù bản thân cũng hiểu rõ ái tình của đế vương là không thể hoàn mỹ, nhưng vẫn cứ không chịu thoả hiệp, kết quả cuối cùng người tổn thương nhiều nhất chính là hồ ly. Thật sự thì trong bộ này hai người bị tổn thương nặng nề nhất chính là Phương hồ ly và heo con A Hán, không phải mình nói Tiểu Dung và Kính Tiết không tổn thương, nhưng cái này chắc là do đề thi ảnh hưởng, đề thi của hồ ly và A Hán đều liên quan trực tiếp đến ái tình, mà trong khi A Hán không ngừng tránh né và rúc vào thế giới của mình thì hồ ly không ngừng đối mặt, không ngừng cố gắng, để rồi một lần so với một lần thất vọng. Thậm chí cho đến cuối cùng, cho dù Tần Tam là mẫu quân vương được “đo ni đóng giày” cho hồ ly, là quái thai trong quái thai, thì cũng vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ trách nhiệm của đế vương để cho hồ ly một “ái tình hoàn mỹ” *chùi chùi nước mắt*~ Thế nên, hãy để cho fangirl chúng ta tiếp tục yy đi, viết tiếp câu chuyện của Lão Trang Mặc Hàn, bù đắp cho bốn kiếp hồ ly bị Lão Trang lăn qua lăn lại đi!
Chương 1: Đêm dài đằng đẵng, không sao chợp mắt
Sắc trời đã không còn sớm, xử lý xong chính vụ, Tần Húc Phi duỗi lưng, đi về phía cung điện bên cạnh. Nơi này có một ôn tuyền thông với tẩm cung của hắn, là do năm xưa phụ hoàng hắn xây nên. Thuở xưa mẫu hậu là một người thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa đôi ba lần mới thoải mái. Vì vậy phụ hoàng liền dẫn suối nước nóng về tẩm cung của mình, thiết kế vô cùng tài tình, nước nóng được dẫn vào một đường ống, nước lạnh được dẫn vào một ống khác, chỉ cần xoay cái khoá đồng ở đầu đường ống, liền có thể điều chỉnh độ nóng của nước. Mà việc quét dọn bể tắm, giữ độ sạch sẽ của nước cũng vô cùng thuận tiện. Ngày xưa mẫu hậu rất thích nơi này, mà đến bây giờ, cũng tiện lợi cho mình, và cả… Phương Khinh Trần.

Mình và Phương Khinh Trần bình thường thích đánh nhau, mỗi lần đánh xong, người kia đều phải đến đây tắm một lượt. Cũng không rõ vì sao y lại biết nơi này có ẩn giấu một ôn tuyền, Tần Húc Phi nhẹ nhàng cười, chậm rãi tẩy rửa thân thể. Ừm, xem ra Khinh Trần đối với nơi này cũng là rất hài lòng, không biết y có giống mình hay không, thích trước hết bơi vài vòng… Nổi lên mặt nước, nghĩ tới Phương Khinh Trần đã từng ngâm mình trong bể tắm này, mặt Tần Húc Phi đỏ lên. Qua loa tắm rửa liền vội vàng đi lên mặc áo.

Nằm trên giường, nhưng làm sao cũng ngủ không được, trước mắt toàn là thân ảnh áo trắng phiêu dật nhẹ nhàng.

Giữa lúc đang trằn trọc trở mình, lại nghe được tiếng cửa điện bị đẩy ra, một người tắm mình trong ánh trăng nhẹ bước đến gần. Người nọ một thân áo trắng, xuất trần thoát tục, ánh trăng chiếu sau người y, không nhìn rõ mặt mũi, tóc đen dài đến eo, phản xạ ánh trăng càng thêm thanh lãnh, khiến người ta sinh ra ảo giác người này là từ bầu trời rơi xuống nhân gian. Tần Húc Phi nhìn đến ngẩn ngơ quên cả ngôn ngữ.

Phương Khinh Trần đi đến gần, thấy Tần Húc Phi hai mắt mở tròn xoe, nhất thời thất vọng: “Nằm ở trên giường mà không ngủ, ngươi đang trợn mắt bắt chuột hay sao?” Y rón ra rón rén tới gần như vậy, là vì muốn lôi tên này ra khỏi mộng đẹp, nhìn xem vẻ mặt buồn ngủ khổ sở mà lại không thể làm gì của hắn. Ai biết, Tần Húc Phi lại không có ngủ, kế hoạch bị phá sản, y tự nhiên là mất hứng. Ngang nhiên ngồi xuống trước bàn, nâng lên chén trà uống mấy ngụm, đến lúc quay đầu lại thì đã thấy Tần Húc Phi mặc y phục chỉnh tề rồi.

“Khinh Trần, ngươi đã đến.”

Muộn như vậy Phương Khinh Trần mới đến tìm hắn đương nhiên không phải là để nhìn hắn ngủ, cho nên hắn rất tự giác tự nguyện đứng dậy, không chỉ không cảm thấy buồn ngủ sầu muộn, tâm tình còn đang rất vui sướиɠ, đã có hơn mấy tháng không nhìn thấy Khinh Trần rồi.

“Mang ngân lượng theo, lúc đến đây ta thấy trên sông Tần Hoài rất náo nhiệt, chúng ta đến đó chơi đi.” Phương Khinh Trần nói xong liền đi ra ngoài.

“Sông Tần Hoài? Có thể đổi nơi khác được không? Khinh Trần, ngươi nhớ lại xem, nơi đó chẳng phải chúng ta đã đi rồi sao?” Tần Húc Phi nhớ lại quá khứ thê thảm đã trải qua, lần trước Phương Khinh Trần lừa hắn đến đó, bị mấy nữ tử thanh lâu bao vây, khó khăn lắm mới trốn thoát được, may mà đó là giữa ban ngày ban mặt, không ai đến đó chơi, chứ nếu không mặt mũi mất hết. Nhưng mà, hiện tại đang là buổi tối!

“Đổi nơi khác?” Phương Khinh Trần quay lại nhìn hắn: “Có thể, ngươi muốn làm đạo tặc cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, hay là muốn cướp cô dâu? Ta đã điều tra rồi, Trương viên ngoại nhà ở thành đông, cắt xén lương tháng của tiểu nhị lại còn pha nước lã vào trong rượu. Thôi đại nhân, lễ bộ bút thϊếp thức (quản lý công văn), ngày hôm nay có con trai thành thân, tính thời gian, giờ này vẫn còn chưa đến lúc động phòng, ngươi còn có cơ hội.” Phương Khinh Trần cười rất dịu dàng.

“Đi sông Tần Hoài!” Tần Húc Phi vẻ mặt hết sức quyết đoán.

Trẻ ngoan dễ bảo!

“Vậy được, những chuyện kia lần sau chúng ta sẽ làm!”

“Lần sau???”

Phương Khinh Trần thấy Tần Húc Phi ủ rũ, vội vàng hứa hẹn với hắn: “Ngươi yên tâm, Trương viên ngoại sẽ không bỏ trốn, còn nhi tử của Thôi đại nhân tuy rằng cưới một cô nương nghe đồn xinh đẹp nhưng hoa, nhưng lần sau ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một người đẹp hơn, cho ngươi đi cướp.”

“…”

🎲 Có Thể Bạn Thích?